76
nụ hôn và nhiều sự việc choán hết đầu óc. Song sau bảy năm, không thể trông cậy
vào những nụ hôn và những thứ khác để khoá lấp các buổi tối. Người ta những
tưởng sẽ thành thói quen sau bảy năm, sẽ thấy là như thế đấy và nhẫn nhục chịu
đựng. Nhưng không. Rốt cuộc không thể chịu nổi nữa. Không phải là một bầu
không kh êm đềm, thân mật thỉnh thỏang đến với. người ta, mà là cái cảm giác có
điều g đáng ra phải làm, cái cảm giác mình không làm tròn bổn phận. iống như
trạng thái một bà chú nhà, khi một buổi dự dạ hội không suôn sẻ...
Ernest sẽ đọc báo một cách chăm chú và đến nửa chừng sẽ bắt đầu ngáp dài. Có
một điều g đó xảy ra trong lòng bà Welton mỗi khi ông làm như vậy. Bà lẩm bẩm
là phải nói chuyện với Délia và bỏ chạy xuống bếp, đứng ở đó một lúc lâu, mơ
màng nh n đám b nh, chậu, kiểm tra bản kê quần áo giặt là, và khi bà quay lên nhà
th ông đang trong buồng tắm. Trong một năm, ba trăm buổi tối cua họ diễn ra
như thế đó. Bảy lần ba trăm, vị chi hơn hai ngh n.
Đôi khi người ta cho bản thân sự im lặng này là dấu hiệu của một tình
thân mật s}u đậm hơn mọi lời nói, và chắc hẳn không một ai nghĩ chuyện
không thừa nhận l| đời sống vợ chồng tạo nên một sự thân mật; mọi quan
hệ gia đ nh đều như vậy tuy không phải vì thế mà không ẩn chứa giận hờn,
ghen tuông, thù hận, Jouhandeau chỉ rõ sự khác nhau giữa sự thân mật và
một t nh người đích thực khi ông viết:
Elise là vợ tôi, và chắc hẳn không một người bạn nào, một người thân nào trong
gia đ nh tôi, thân thiết đối với tôi hơn nàng. Nhưng dù vị trí nàng tự tạo cho mình
và tôi dành cho nàng trong thế giới sâu kín nhất của tôi, gần gũi đối với tôi thế nào;
dù vị trí ấy ăn sâu đến mấy vào thể xác và tâm hồn tôi (và chính đó là màn b ẩn
và tấn bi kịch về sự liên kết không thể tan rã giữa chúng tôi), th con người đang
đi lúc này trên đường phố mà tôi chỉ lờ mờ trông thấy qua ô cửa sổ, vẫn ít xa lạ
đối với tôi hơn nàng về mặt con người, bất luận người đó là ai.
đoạn khác, ông lại viết: