5.
Ô
ng hiệu trưởng nhìn vào bản thời khóa biểu, nói:
- Sáng nay thầy có hai giờ lớp Bảy hả? Mời thầy lên lầu, phòng cuối
cùng, hành lang phía bên trái.
Hữu bước vào lớp. Lũ học trò nhỏ đứng dậy. Một hai, ba… mười
lăm… mười sáu, mười bảy. Mười bảy đứa con trai và một đứa con gái nhỏ
mặc áo đầm trắng.
Hữu thẫn thờ ra hiệu cho học trò ngồi xuống. Anh hỏi:
- Năm ngoái lớp này được bao nhiêu em?
- Thưa thầy, bốn mươi mấy người.
- Sao năm nay còn có bao nhiêu đây?
- Tụi nó đi trường khác hết rồi thầy.
Hữu đi xuống cuối lớp. Ánh mặt trời chiếu qua những khung cửa sổ
mất cánh thành những vệt dài trên nền gạch ca-rô. Bàn ghế hai bên thì quá
cũ và loang đầy vết mực, vết cào, vết xây xát hay nứt nẻ. Anh dừng lại nơi
bàn em bé gái mặc áo đầm và hỏi:
- Sao em không mặc áo dài?
Cô bé đứng lên, khoanh tay trước ngực và lần đầu tiên anh mới biết
thế nào là đôi mắt nai tơ, đôi mắt ấy hơi ngước lên nhìn anh rồi cái miệng
xinh xinh mấp máy:
- Dạ thưa thầy con học lớp năm mới lên.
- Sao em không học lớp sáu?
- Dạ thưa thầy, năm ngoái con học lớp năm, năm nay con lên lớp sáu
và thầy hiệu trưởng bảo con ngồi đây.
Hữu cười, xoa đầu nó và bảo nó ngồi xuống. Anh nói:
- Ở đây không phải lớp sáu. Đây là lớp bảy. Sao em không theo mấy
em lớp sáu mà ngồi?