GIỮA CƠN LỐC - Trang 40

Cang lững thững đi theo anh chị ra đường cái. Tú thấy ngượng khi

phải đi chung với một con ma ghiền ốm nhom vàng khè và nhớp nhúa như
thế. Nàng vội vàng gọi xe thồ và bảo chở thẳng về nhà người anh.

Ba anh em bước vào nhà. Duy đi chích thuốc chưa về. Nghi mở cửa

phòng riêng của Duy cho Cang và Tú bước vào, anh bước vô sau cùng và
khóa cửa lại cẩn thận, cất gọn chìa khóa trong túi quần.

Nghe tiếng lách cách, Cang quay lại hỏi:
- Anh định làm gì đó?
Nghi chẳng thèm trả lời, cúi xuống gầm bàn lôi ra một sợi dây xích sắt

lớn, hai đầu có hai ổ khóa bằng đồng của Mỹ.

- Anh xiềng tôi?
Nghi lạnh lùng đáp:
- Tao không muốn thấy mày chết như một con chó điên.
Nghi đưa mắt nhìn Tú và như đã hẹn nhau từ trước, hai người dàn thế

trận vây hãm Cang vào giữa. Sợ thằng em phản ứng liều lĩnh nên hai người
vẫn chưa dám động tịnh.

Cang đứng xuôi tay, mặt mày buồn xo, tóc tai rũ xuống một cách thỉu

não. Nó nhìn anh chị nó một cách mệt mỏi rồi bỗng bật cười khô khan, nó
nói:

- Hai người làm cái trò gì vậy? Ngày trước cỡ anh Nghi tui đánh cũng

mười người. Bây giờ anh coi, tui như con cá mòi. Hết xí quách. Cần gì anh
phải đề phòng quá như thế.

Cang nói xong ngồi xuống, úp mặt trên hai cái xương bánh chè vàng

bủng và nói:

- Anh xiềng chân tôi đi! Xiềng rồi ném chìa khóa xuống giếng.
Nghi làm thinh, do dự một lát rồi cúi xuống tra cái vòng sắt vào chân

đứa em, khóa lại một cái cốp, đầu dây kia anh khóa vào song sắt cửa sổ.
Xong việc Nghi nói:

- Rồi. Đứng dậy! Ngồi trên ghế này tao nói chuyện!
Nhưng Cang vẫn ngồi im, mặt vẫn úp trên hai cái xương bánh chè.

Nghi lập lại câu nói lúc nãy nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Lát sau, đôi
vai nó rung động và nó khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.