GIỮA TRONG XANH - Trang 113

Giải phóng, con thì mẹ tin chắc thế nào con cũng về, nhưng nó thì mẹ cứ
phấp phỏng. Hai tháng rồi, vẫn không thấy nó. Hồi chiều thấy con về có
một mình, lại hỏi mẹ: — “Nó đâu rồi mẹ?”. Vậy là không xong rồi. Không
xong thật rồi con, khổ thân mày chờ đợi nó mấy chục năm trời. Thôi, mai
con đi ít ngày xem vợ con nó ở đâu, hoàn cảnh nào, sống hay chết, nó còn
thương con, con còn thương nó thì con đem nó về đây cho mẹ. Được vậy
nữa thì mẹ mới sướng hoàn toàn...
o O o
Đêm ấy, trong căn nhà, xưa kia bằng lá, bây giờ bằng toóc-xi, vẫn tuyềnh
trống toàng của mẹ tôi, tôi lòng cứ rào rạt mãi không sao chợp mắt được.
Tôi bàng hoàng về câu chuyện mẹ tôi kể, chuyện Nhiên có vào đây, sau khi
tôi đi, nhận bố mẹ chồng. Tôi cũng băn khoăn dữ dội mối băn khoăn âm ỉ
của mẹ tôi hàng chục năm nay bà không còn được tin Nhiên, nhất là hai
tháng sau khi hoàn toàn tự do.
Đúng là trong đời tôi có cái lầm lỗi đó. Cái lầm lỗi một phút ngẫu hứng bịn
rịn, đã viết trên một mảnh giấy bằng một ngón tay: Năm ngày nữa, anh lên
đường và như vậy là trong cuộc đời, chúng ta mất hút nhau mãi mãi hay
sao. Nếu em cũng yêu anh, em vượt mọi khó khăn vào đây, theo người liên
lạc này, sẽ lo cho em ra Bắc, đi học
. Tôi bần thần ngồi nhìn đồng chí liên
lạc cẩn thận cho vào gấu quần, nhân chuyến đi công tác của anh qua nhà
Nhiên, bức thư tình đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi. Sau này, gặp anh ở
miền Bắc, anh có nói với tôi là Nhiên có vào, nhưng nửa đường không thể
nào vượt được hàng rào địch, đành trở lại. Không ngờ Nhiên sau đó vẫn
vào được nhà tôi đây. Chao ôi, nếu tôi không có phút hành động thuần cảm
tính gàn rỡ đó, không có bức thư bằng ngón tay đó, chắc hẳn rằng hai cuộc
đời chúng tôi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sự chung thủy trong veo như sao
Thủy sao Khuê, trong trường hợp tôi, — tôi dễ hơn Nhiên nhiều — là sáu
nghìn ngày đêm cô đơn trống lạnh quằn quại, đầy phân vân và cám dỗ. Tôi
ném vào đây tất cả tuổi trẻ của tôi: sau sáu nghìn ngày đêm chờ đợi đó, tôi
đứng trước một sự thật là có thể mình chỉ đã ôm ấp một cái bóng mà thôi.
Dù có như thế, tôi cũng đành, vì chính tôi là người đã nói, và đã dấy lên
tình yêu, dấy lên sóng gió trong lòng và trong đời người con gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.