GIỮA TRONG XANH - Trang 122

hoa thiên lý, nghiến đè lên các vồng khoai lang, các bụi ớt, các bồn hoa vạn
thọ đang phe phẩy, không nói không rằng, tiến tới húc vào một bức vách.
Bức vách trắng rùng mình một cái nứt ra, chao nghiêng, gượng lại một
chút, rồi đổ xuống phía trong với một tiếng nấc đục, đè lên cả khoảnh đất
chữ nhật trước đây còn gọi là cái nhà, còn ấm hơi nóng của người, ấm
những vui buồn của những đời người. Trong lúc đó, hai mái tranh hụt chân
ngã chúi về phía trước, phủ cả lên chiếc xe bọc sắt đang lùi ra, máy ồ ồ lấy
đà bò sang vườn nhà khác, giữa tiếng gào, tiếng kêu trời, tiếng chửi rủa xé
ruột xé gan, đột ngột cắt quãng bằng những chốc im bặt khiếp điếng. Rồi
thì bắt đầu cuộc săn người. Bắt người như bắt gà, chụp đây một bà già, kia
một đứa con nít, thộp đầu, day tay, vừa chửi: “Sư cái giống sung sướng
không muốn cứ muốn chui rúc như...!”
Cái làng quê, mỗi khi nhớ tới, tất cả như bốc lên trong trí ta thành màu
xanh màu nâu lảnh lói, thoảng phả lên mũi ta những mùi ngan ngát quen
thuộc, chỉ nửa tiếng thôi, cái làng ấy trở nên dị dạng, tàn hoang. Hoang vu
với vàng úa và mốc ẩm trườn tới, bắt đầu gặm nhấm. Những mái nhà đã
sụp mỗi ngày lưng còng thêm một tấc, cỏ mỗi ngày rướn một tấc, kêu la dữ
cuối cùng được mươi tiếng đồng hồ ra khỏi “ấp” trở về làng cũ, có cả tốp
lính đi kèm, để mót máy đồ đạc còn bỏ sót. Sau đó tuyệt đối cấm vãng lai.
Để lệnh cấm thêm hiệu nghiệm, pháo đồn không ai đoán định được ngày
giờ thỉnh thoảng rót tới làng cũ một chập đạn đại bác, còn điếm canh của ấp
bao giờ cũng có thể tự do xả súng máy vào những chỗ có gợn cỏ lay động.
Anh chiến sĩ trẻ tìm một chỗ kín nằm, một nỗi vui mới mẻ đưa anh vào giấc
ngủ. Tuy vậy, anh thiếp không lâu, thức liền với tia nắng sáng, trỗi dậy nhìn
quanh bỡ ngỡ và bỗng một ý nghĩ làm anh trở nên tỉnh táo hẳn: “Cô ta sẽ
đến tìm mình ở đây, thế nào cô ta cũng đến”. Chính là cái ý nghĩ, mấy giờ
trước, bỗng hướng chân anh trở về khu làng cũ của ấp chiến lược. Tại sao,
anh không rõ hẳn. Do kinh nghiệm công tác, hay do linh tính? Cái ý nghĩ
ấy làm cho lòng anh sáng rỡ, tin là mình trông thấy sự thành công rồi. Anh
bất giác đưa tay sờ túi lương, bây giờ mới thấy đói, nhưng rồi lại chưa ăn
vội, thơ thẩn bước ra khỏi nơi trú ẩn, ngước cho nắng ấm chiếu vào mặt,
đảo mắt nhìn quanh một vòng. Bốn bề im vắng, cái im vắng vàng úa chốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.