GIỮA TRONG XANH - Trang 124

Mặt trời đã lặn. Anh thong thả đi lại phía đầu làng nơi gần ấp nhất. Anh
đứng sững: từ sau một bụi tre, phất pheo mấy sợi khói mảnh: ai đến lúc
nào, đã bày ở đấy một mâm cúng! Trên mâm: gà, xôi, chè. Thẻ hương đã
lụn. Người cũng đi rồi, về ấp rồi.
Tôi đợi mãi, rình mãi, đến tối mịt vẫn không thấy ai trở lại. Bấy giờ mới
sực nhớ những điều anh em kể: mâm cúng ấy chẳng phải dành cho ma quỷ
âm hồn nào hết mà cho mình đấy. Nhiều thế này chắc để mình dùng nhiều
ngày. Cô ơi, tình hình cô xích xiềng dọa nạt đau khổ như vậy, cô còn chưa
gấp hay sao? Cô còn tránh tôi chắc vì còn ngại. Nhưng đối với cô, tôi mới
chỉ là cái bóng thôi mà, cô dè dặt cũng phải. Cô không quản nguy hiểm tìm
tới, kín đáo cho tôi ăn, thế là tôi cũng có cái để mà mừng rồi. Cách mạng là
một quá trình, tôi sốt ruột là vô lý. Tôi đợi cô vậy, biết thế nào rồi cô cũng
ra mặt, tôi chọn một cái hầm làm đúng cách nhất, tinh xảo nhất, có nhiều
ngăn, rút về nằm ngủ ở đấy, thích thú với cái ý nghĩ sắp chắp được mối.
Nhưng hai ngày vẫn chưa thấy cô đâu. Ngày thứ tư, tôi bất thần bắt gặp
một mâm cúng y như lần trước ở một nơi khác. Lại chỉ mâm cúng thôi,
người cúng không ở lại.
— Thật ra, em không còn phải suy nghĩ do dự gì nữa. Đợi một ngày không
thấy động tĩnh gì, bấy giờ chắc chắn hình ảnh đêm qua không phải là địch,
em liền theo bà con làm đồng, tìm cách mang cho anh một ít thức ăn. Nếu
chúng nó gặp, vặn thì nói tôi đi cúng. “Cha mẹ chị em tôi oan khuất như thế
cứ gào khóc mãi bên tai tôi, suốt ngày suốt đêm, tôi chết mất các ông ơi!”.
Chắc anh ở làng cũ chứ không ở đâu. Đêm ấy trở về nhà, lắng tai nghe nữa,
xem có đứa nào chú ý đến hành động mới của mình không. Không. Em mới
bắt đầu ý định của em. Tối lại, đứng canh, nhân lúc gió nổi, em đánh tắt
ngọn đèn chai của em, em đến chỗ bác già đứng cạnh, em xin mồi lửa. Hai
ông con đồng cúi xuống lúi húi, em rỉ tai bác: “Bác hãy nhìn rõ mặt con:
con có phải là đứa phản không, phản oan hồn cha mẹ con, phản bà con
chòm xóm; cuộc đời khốn khổ của con có đủ cho bác tin không? Còn con
thì con tin bác. Bác cũng khổ lắm, nhiều thù nhiều oán lắm, sắp xuống lỗ
rồi mà người ta vẫn nhẫn tâm coi như là trâu ngựa”. Bác già nhìn sửng em.
Kinh ngạc, sợ hãi, lại kinh ngạc... rồi bỗng nhiên bật lên nói: “Có gì cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.