GIỮA TRONG XANH - Trang 126

nào đó. Tự nhiên tôi nảy ra ý nghĩ này: “Biết có người dưng vẫn để mắt
chăm soc vườn tược của mình, bà con sẽ nghĩ đến vườn tược mình nhiều
hơn. Bà con sẽ đi đến chỗ dần dà tự mình chăm sóc lấy, rồi dần dà nghĩ đến
việc trở về. Tiếng gọi của quê hương bao giờ cũng mạnh lắm. Một ngày
nào đó người ta khắc hỏi xin mình vũ khí. Rồi vùng dậy. Cách mạng, như
vậy đấy, bắt đầu từ một cái chồi xanh...”.
— Anh toan gieo cả bắp nữa cơ đấy, em thấy anh buộc lại từng túm bắp
giống để trong các hầm... Còn em, em phải sắp xếp thật sẵn sàng đã mới
giáp mặt anh được. Em nghĩ làm thế lợi hơn. Em đi làm lại các màng lưới.
Không phải là em, mà thật ra chính là anh, anh có hiểu không nhỉ, chính là
anh đã đi làm các màng lưới đó. Chứ không ư? Em chỉ cần nghĩ thầm!
“Cách mạng đã tới ấp ta, thím ơi!...” thế là người ủ rủ nhất, sau khi hỏi lại
kỹ cũng mừng đến cuống lên, mắt sáng lên và hỏi em bây giờ cần họ làm
gì. Ô! Em chỉ muốn tìm biết lại bụng dạ họ thôi, “điểm lại số quân” thôi,
còn họ phải làm gì, em phải làm gì, ấp phải làm gì, cái đó phải tìm hỏi anh.
Em, em muốn khi gặp anh, anh thấy em là nhìn thấy cả làng chứ không
phải một mình em đơn độc. Khi mọi việc đã tiềm tiệm, em đi tìm bác già
bàn với bác để em đi tới chỗ chỗ anh, lần này gặp anh. Bác già đòi đi theo
em: “Có phải hy sinh thì bác cũng đã già rồi”. Em khăng khăng không chịu:
“Con còn trẻ, nhưng sống ô nhục thế này thì hy sinh cũng chẳng có gì phải
tiếc”. Đến lúc đó, bác già đòi đi cùng. Em nói nghiêm trang: “Nhân danh
cách mạng tôi quyết định đồng chí ở lại đề phòng mọi bất trắc”. Lâu lắm
mới nghe nói như thế, bác già nhìn thấy em đột ngột hết sức, rồi đồng ý.
Cũng như mọi bận, em đi theo người làm đồng. Cũng như mọi bận tìm cách
lủi đi tiếp tế cho anh thôi, nhưng lần này sao em cứ cuống lên, chân này đá
phải chân kia hoài. Chỉ một tin anh đã tới, ấp đã hồi sinh rồi, ấp đã sẵn sàng
rồi, đã gài sẵn quả pháo và chỉ còn đợi châm ngòi thôi. Em đi tìm anh, nói
với anh thế đấy. Em đến thẳng chỗ anh ẩn. Làm sao biết, anh hỏi. Cũng
chẳng khó gì. Con bạn thân em có cái hầm làm kỹ nhất, anh em trước đi về
hay ở đấy. Thằng giặc ngốc giết bạn em mà cứ để nguyên cái hầm. Em đi
đến thẳng đấy, chui ngay vào cái nóc sập úp lên nền nhà, vẹt vôi vữa tơi tả,
lách vào tới miệng hầm. Em có cái cảm giác rất lạ: người ở dưới kia là con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.