GIỮA TRONG XANH - Trang 142

em làm vậy? Chúng nó xâm lược nước mình, giết cha mình trước mắt em
đó, giết bà con chú bác anh chị mình, giết người làng mình, em còn không
biết sao?
— Em chán chị lắm, chị cứ nói hoài. Để các anh về, các anh giao công tác
cho em, xem em có làm được không nào. Bọn Mỹ có cho vàng, em cũng
không thèm, chớ mấy cái loong. Em vất cả đống ngoài bụi chuối đó, chị
không thấy sao? Chẳng qua, chúng nó hay la cà chỗ bọn trẻ chăn trâu, mấy
đứa bạn quây vào xin loong, mình tách ra không xin, chúng nó nghi. Chúng
nó nghi em thì không lợi cho chị, phải không?
… — Gần bầu có nhiều cỏ à?
— Chẳng có mấy cỏ đâu. Gần đường cái, trẻ chăn trâu không dám giong
trâu ra đấy sợ xe bọc sắt chúng nó đi qua bắn chết trâu.
— Vậy tại sao mấy bữa nay chị cứ thấy em lẩn quẩn với trâu ở đó?
— Thì... thì chẳng đứa nào đưa trâu ra, mình đưa ra, trâu mình ăn được no,
rủi nhà có việc gì, chạy về cũng dễ.
— Em cứ hay lo cho chị! Mà em đang nghịch cái gì đó?
— Không, không có cái gì đâu? Sợi dây ni lông mà.
— Trời, em tháo giàn lưới ra à?
— Có đánh được cá nữa đâu mà chị giữ? Rút ra chơi còn có ích hơn.
… — Ủa, mà chị cũng còn thức à? Hộp dầu cù là đâu, đưa cho em đi.
— Đêm nay em cũng đau bụng nữa à?
— Mấy đêm nay, cứ đến đêm là đau bụng, lạ thiệt.
Giữa lúc ấy thì có tiếng nổ. Chị cũng như tất cả dân làng ngơ ngác choàng
dậy một lượt tuy chưa ai dám ra. Thằng em ôm chầm lấy chị, úp mặt vào
ngực chị. Chị tưởng nó sợ, nhưng nghe nó cười rúc một tiếng:
— Em cười gì?
— Các ảnh về rồi, giết bọn Mỹ đó! Cười vậy chứ còn cười gì?
— Suỵt!
Rồi thì bọn Mỹ bắn lung tung, ầm ĩ, đỏ ngòm cả một vùng, từ núi xuống, từ
biển lên, cho đến lúc trực thăng chúng tới. Chị lại bận túi bụi để giữ chờ có
sự bộc lộ nào quá đáng trong xã trong không khí mừng rỡ chung. Cho nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.