GIỮA TRONG XANH - Trang 157

lại vùng này, người ta đưa đến giới thiệu với tôi một người phụ nữ từng vào
tù ra tội, vẫn trụ bám địa phương là một người gây nên giông bão cho địch
suốt hàng chục năm ở vùng Mỹ Hiệp, tôi bàng hoàng nhận ra một cô gái
đánh bóng chuyền ngày trước, tuổi xuân còn lại ở một nét miệng cười
buồn.
Lớp học xong, vừa là những ngày cuối cùng của tháng năm, ngày cuối cùng
trước khi hoàn thành việc chuyển quân. Hôm nay đơn vị sau cùng của
chúng ta sẽ xuống tàu, chuyến tàu ra Bắc cuối cùng khởi hành và đối
phương tiếp tới thay chân.
Trên đường lên căn cứ, bắt đầu đi vào bí mật, tôi tạt ghé lại nhà thăm mẹ
tôi. Câu tôi an ủi mẹ tôi năm trước còn dở dang: “— Mẹ hãy vì con, đừng
để tâm nữa làm chi. Cách mạng là con chứ còn đổ cho ai hả mẹ?”. Mẹ là
mẹ của tôi, tôi bỏ cuốn sách xuống là đi theo cách mạng, chưa hề đền đáp
công ơn mẹ được tí gì, mẹ tôi một sương hai nắng chắt chiu từng đồng nuôi
hộ vợ con tôi, mà anh em, trong lúc mê muội, có người không tiếc lời xỉ vả,
thậm chí còn vô hình trung đẩy về phía bên kia. Chính tôi nhiều lúc nghĩ tới
sự bất công ấy lòng cũng xốn xang. Nhưng sống dưới chính quyền ta, lại có
tôi ở gần, tôi tin rằng tôi có thể hàn gắn được vết thương trong tâm hồn mẹ
tôi. Không ngờ chiến thắng vừa xong lại có chuyện chia đôi hai miền, lại có
chuyện éo le thay đổi chính quyền. Tôi sẽ nói với mẹ tôi thế nào đây? Làm
sao giữ được mẹ tôi về phía có tôi? Thì giờ không còn đủ để tôi giảng giải
nhiều. Tôi chỉ còn một cách là nói với mẹ tôi hãy thương tôi cho trót, tôi
đứng phía nào thì mẹ đứng phía đó. Có một điều tôi cần tránh là làm cho
mẹ tôi tưởng nhầm rằng tôi không đau cái đau của mẹ tôi nên tôi dễ nói nhẹ
nhàng: trước cái đau của chính mẹ mình mà mình cũng trơ trơ thì cái giống
người như tôi cũng chẳng khác những kẻ lăng nhục mẹ tôi là mấy tí, rồi
trên đường đời, tôi tất cũng sẽ phạm vào những bất công tương tự đối với
người khác mà thôi. Nếu mà tôi làm cho mẹ tôi hiểu nhầm như thế trong
giờ khắc tế nhị này thì thật là nguy hiểm. Mà tôi cũng không thể nói thật
với mẹ tôi đã thương bà và cũng đau như thế nào, không những với tư cách
là con, mà còn với tư cách là đảng viên nữa. Nhưng thôi, đó là lại bước qua
chuyện khác, việc hôm nay là tôi về thăm mẹ, thăm lần cuối cùng, trước khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.