GIỮA TRONG XANH - Trang 212

đầu buôn xây dựng mấy trăm héc ta ruộng nước cho Chư Pơng. Chúng em
cũng lần đầu tiên trong việc đưa bà con ký hợp đồng trồng rừng với lâm
nghiệp, và lâm nghiệp tính trả cho bằng con đường bảy ki lô mét vào buôn
đó. Về sau, có xảy ra cho em một chuyện...
Vì đi vào những chi tiết sâu kín nhất của tâm tình, giọng Kim Phương trầm
xuống nữa:
— Trên đường từ huyện về, một lần em bị phỉ Fulrô phục kích. Du kích
đến kịp nhưng em bị choáng vì một cái gậy vào đầu. Tỉnh dậy, thấy mình ở
dưới hầm và đang ở trong tay người nào. Hé mắt nhìn, nhận ra Y Tlam. Thì
ra anh ta vẫn trông chừng em, em đi đâu xa, anh vẫn bí mật theo em, đề
phòng bất trắc. Em vẫn là một đứa con gái có phần tinh nghịch, em rốn một
chút xem tư cách anh ta thế nào. Vì hầm chật, anh ta không đặt em xuống
đất được, anh ta bưng em cẩn trọng như bưng một cái gì dễ vỡ lắm, cánh
mũi anh ta phập phồng nhưng anh ta ngước mặt lên cao mãi cho khỏi chạm
vào em, đến lúc đó, em mới cất tiếng: “Thôi, ta lên!”.
Nhưng nói như nhiều người nói rằng em lấy Y Tlam vì ơn cứu sống, không
phải đâu thầy. Bản thân em đã gặp Đam San, nói làm sao cho thầy hiểu.
Đến một lúc nào đó, mỗi người con gái phải đặt cho mình những câu hỏi cụ
thể: mình cần những gì? Ngoài những cái mà bàn tay và ý chí của mình có
thể tự lực? Tình yêu và hôn nhân, nó là cái gì? Một Kim Phương rất bảo
thủ, rất nhiều ràng buộc vì tập quán và lề thói của giai cấp bẩm sinh cãi
nhau liên tục, với một Kim Phương rướn tới thích nghi với hiện thực và lý
tưởng. Như vậy, thưa thầy. Em đã dạy Y Tlam học thêm, anh ta thi bổ túc
văn hóa cấp ba ngoài huyện đậu, em lại cố nói cho các bạn của em ngoài
lâm trường nhận anh ta vào làm. Bây giờ anh ta là đội phó đội ươm cây,
anh ta có thể nói cả ngày với thầy về việc ươm cà phê hay thông ba lá... Sau
cùng, em rủ Y Tlam đi Sài Gòn. Vâng đi Sài Gòn. Em làm chủ đời em hết
mọi sự, em không sợ Sài Gòn. Cùng với Y Tlam, em đi gặp Nhiên là chủ
một phòng trà ở đường Công Lý cũ, nói đúng hơn anh ta không tìm được
việc gì làm ít mà ăn nhiều, nên đã lấy đại mụ chủ phòng trà ấy. Chúng em
vào gặp lúc vợ nhiên đang thét lác cái gì đó. Nhác thấy chúng em, anh ta
vội lẩn vào nhà trong. Thôi thế là đủ. Em đã có dịp so sánh hai cái đầu, cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.