GIỮA TRONG XANH - Trang 60

đã có cái gì xảy ra cho Nhơn để Nhơn bỏ kháng chiến mà đi như vậy?
Trong hai chục năm, chỉ có một người, một lần tôi hỏi đó, trả lời tôi: “— À,
con bé đó làm ở nhà in. Nhà nó mẹ già em đông sao đó.” Cũng người đó,
anh Sang, sau giải phóng, đi thành phố Hồ Chí Minh về, kể với tôi: “— Ở
miền Nam có cô bé tên là Hạnh Nhơn, trở nên thiếu tá C.I.A, giờ trong trại
cải tạo.” Tôi đang rất muốn biết tin về Nhơn nhưng không hiểu sao rất ngờ
vực về điều anh Sang nói, dứt khoát cho anh Sang nhầm, hay sao đó, nói
không đúng.
Lần này đi Huế, tôi sẽ tìm cho ra tung tích Hạnh Nhơn. Tôi sẽ bắt đầu bằng
cái nhà ở kiệt hai đường Âm Hồn, cái địa chỉ của Nhơn mà ba mươi mấy
năm tôi vẫn còn nhớ ấy. Bất luận Nhơn đang sống cuộc đời nào, tôi chắc sự
tìm thăm của tôi sẽ làm cho Nhơn cảm động. Và việc ấy rất là đẹp.
Khi tôi quả quyết bước vào cái ngõ kiệt ấy, đặt chân lên bậc thềm bằng đá
ong đã sức mẻ của căn nhà gỗ mái thấp lợp bằng ngói âm dương mốc meo
cũ kỹ, xưng mình mới ở ngoài Bắc vào và hỏi thăm bà Hạnh Nhơn, tôi cảm
thấy rất rõ xung quanh tôi có một sự xao xác lạ lắm. Tôi hỏi mà lại kinh
ngạc vì giọng nói có chút mừng rỡ và cuống lên của người đàn bà tiếp tôi,
chị phát vào vai một em gái lên mười: “— con qua bên dì Hường bảo chị
Nhơn về có khách, khách ở Hà Nội vô, nói chị Nhơn nhanh lên nghe!” Tôi
đang có cảm giác bị bao vây bốn phía, có những người quan sát chỉ trỏ tôi
tự trong buồng, phía sau cái màn che bàn thờ kia, và sau lưng tôi nữa, ở
ngoài cửa, cũng có những em bé, đứa cõng em, đứa đang gặm một bắp ngô,
tò mò trố mắt nhìn tôi không cần che giấu chi tiết. Rõ ràng nhà này đang
đợi một người đàn ông nào, đợi hung lắm, và nhầm tôi với ai. Người đàn bà
đứng tuổi, hai gò má có đánh một chút phấn hồng, nói xong câu sai con đi
tìm chị Nhơn, quay lại phía tôi hỏi liền: “Không dám, xin lỗi ông, ông là ai
vậy mà hỏi Hạnh Nhơn?” Sự chờ đợi căng thẳng ấy làm cho tôi đâm ra ngại
ngùng. Nếu mình nói họ tên ra thì mình sẽ mang lại thất vọng cho gia đình
biết chừng nào! Không ngờ tôi vừa mở miệng nói họ tên ra, người đàn bà
đã ré lên một tiếng, những người đứng trong buồng và sau màn tức thì bước
hẳn ra ngoài nhìn tôi, “chào ôi, chào ôi!” mừng rỡ, và tất cả đối với tôi lúc
bấy giờ, và đối với cuộc đời dài của tôi, đột ngộ như gió như bão, như sụp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.