GIỮA TRONG XANH - Trang 92

chưa thật là chín chắn. Anh sống lúc nào cũng có vẻ vất vả, không được
sung sướng. Với những lời tỉ tê tỉ mẩn của bà mẹ, người con gái ấy có biết
thêm cả những điều lặt vặt chẳng hạn như “tạng người anh vốn háo, mâm
cơm cho anh thế nào cũng phải có canh, anh thích nhất canh dứa hay canh
dưa hồng, hôm nào không có canh, mẹ phải thay vào một cốc nước đun sôi
để nguội.
Người cha đi thẳng vào việc:
Chỉ có thế thôi ư?
— Ba cho là dễ à?
— Anh em tính trước rằng con có thể cày cục cho được vào làm trong nhà
lao. Phải mất đến hàng tháng; nhưng không biết có thật có số bà con ấy ở
đây không?
— Chỉ biết có chở người ở nơi khác tới. Có lẽ không cầu xin vào làm
trong nhà lao đâu. Có cái nhà bên kia kia.
Hảo kinh ngạc vụt ngoảnh nhìn ra ngoài đường, chỉ nghe sào sạo đều đều
tiếng bàn tay gụt vải. Bọt xà phòng trắng xóa ùn lên từng đụn cao rồi vỡ đi
thành một dòng nước nhỏ chảy xuống mép bàn. Nhà mụ Dục bên kia đã
chống riềm lên. Bọn người nhà, quần xắn lên tận nửa bắp đùi nâu láng và
lực lưỡng, bặm miệng khệ nệ khênh từng nia chà-rinh lớn ra đổ và rải ra
trên mặt đường nhựa. Gió bỗng chốc toát lên một mùi hăng mặn. Một
người đàn ông cao lêu khêu hơi khòm, ở đâu vừa đi vào. Ông Mười thầm
thì:
— Người đó tên là Châu. Nhà bên đó.
Và bỗng nhiên, ông nói hấp tấp:
Nhà Châu vừa thấy tải về một thúng tộ sành. Người ở nhà ông ta vẫn
còn phàn nàn là chưa đủ. Cả phạm cả lính những một trăm hai mà chỉ có
trăm cái tộ.
Y nguyên những lời Chánh kể lại cho bố nghe. Không, không phải là ông
nói với Hảo đâu. Tất cả mối lo nghĩ, mối băn khoăn, mối hồi hộp của ông
từ đêm qua đến giờ vẫn luẩn quẩn ở điều Chánh kể ấy.
Ý chừng Châu vừa đi chợ về. Hắn đi vào trong nhà, tay còn cầm một cuốn
sổ dài cuộn tròn và một cây bút chì. Một lát mới thấy hai chị đàn bà gánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.