Họ quan niệm rằng dân tình khi chèo thuyền trên cạn, tức là không còn
có nước đâu để mà thuyền lướt đi trên dòng nước nữa. Trời nhìn thấy dân
tình như vậy động lòng sẽ sai thần Kim-long bát bộ giữ cửa thiên đình đi
lấy nước cho trần gian.
(Tục rồng lấy nước cũng là « huyền thoại » mà người dân quê rất tin
tưởng vì thấy từng đám mây đen vần vũ từ ngoài biển cả tạo thành một cây
cao vút, và khi thấy có hiện tượng này, thì họ cho đó là rồng lấy nước).
Dân gian chịu đói, khát nhiều ngày để bơi thuyền cầu mưa, nhưng
dường như năm đó trời không nhỏ xuống một hột mưa, mọi người đều thất
vọng, có lẽ dân tỉnh này làm những điều gì thất đức bất nhơn nên có việc
như vậy, để cảnh cáo người đời.
Nạn bạch đồng chỉ kéo dài từ tháng 6 đến cuối năm, qua đến năm 1907
dân chúng mới trở lại cuộc sống bình thường, năm này trời vừa đổ cơn mưa
đầu tiên, dân gian quá đỗi vui mừng, nên vọng bàn hương án như mang ơn
trời và cùng nhau quì giữa trời mà lạy dưới cơn mưa giông tầm tả.
Đáng lưu ý, là tuy đám mưa đầu, nhưng cơn mưa kéo dài suốt 3 giờ
liền, làm cho mọi nhà đều có nước uống, ruộng nương cũng đầy ngập nước,
trên gương mặt mọi người lộ vẻ hân hoan bắt tay lo việc đồng áng, tăng gia
sản xuất để bù lại một năm qua ruộng hoang đất nẻ.
Ngày nay nhắc lại chuyện bạch đồng ở Gò-công ai nấy cũng đều se
lòng, những cụ già còn sống sót nghẹn ngào xúc động.
Dù đã hai phần thế kỷ đã trôi qua nhưng cuộc thiên tai ấy vẫn còn ghê
rợn khi quay về dĩ vãng của người dân Gò-công vốn hiền hòa và chịu đựng
vậy.
HAI MIÊN : MỘT NHÂN VẬT KỲ QUÁI CỦA GÒ-CÔNG
DƯỚI THỜI PHÁP THUỘC