GÒ CÔNG - XƯA VÀ NAY - Trang 48

các cuộc nổi dậy, quan-trọng nhứt là đám của Tạ-văn-Phụng và Cai-tổng
Vàng tức Nguyễn-văn-Thịnh, khiến triều-đình phải dốc toàn lực để đánh
dẹp và vội-vã ký hòa-ước với Pháp ở Nam-kỳ để rảnh tay đối phó. Và vì đã
lỡ ký hòa-ước không thể nhất đáng xoá bỏ đi được nên ở trong một tình
trạng khó xử khi Trương-công-Định và sĩ dân miền Nam dâng sớ về kinh
xin quyết chống Pháp. Mặt khác Triều-đình Huế cũng muốn áp dụng biện
pháp hòa-bình để giải quyết êm đẹp việc thu hồi ba tỉnh miền Đông, nên
phong ông làm lãnh binh tỉnh An-giang và Phan-thanh-Giản được cử vào
Nam để yêu cầu ông và dân chúng hạ khí giới. Nhưng ông không chịu nên
bị cất chức Bình-Tây Đại Nguyên Soái mà vua Tự-Đức đã bí mật phong
cho ông, hầu tránh mọi rắc rối với Pháp, tuy rằng vẫn ngấm ngầm giúp ông
chống Pháp. Soái-phủ Sài-gòn cũng cử Tôn Thọ-Tường đến điều đình với
ông để giải binh nhưng ông cũng từ chối và qua một bức thư trả lời, ông giả
bộ chần chờ qui thuận viện cớ Tổng-trấn Vĩnh-long bắt ông giao khí giới,
nhưng các nghĩa-quân không cho ông đi nhậm chức ở An-giang. Một mặt
ông đưa ra một lời hiệu triệu dân chúng và nghĩa-quân tiếp tục chiến đấu,
nhất quyết không hiệp tác với quân thù.

BÀI HỊCH CỦA TRƯƠNG-CÔNG-ĐỊNH SAU KHI TÂN HÒA

THẤT THỦ NĂM 1863

Hỡi Chiến-sĩ !

Hòa ước ký kết bởi Triều đình không làm dịu nỗi thù hận của các bạn đối
với quân thù

Đừng vì sự nhường ba tỉnh mà các bạn bỏ cuộc chiến đấu

Hỡi dân chúng !

Công ơn đất nước rất nặng, đừng quên bổn phận thần dân

Hãy tăng cường giúp đỡ bảo vệ nhau, đừng tin lời kẻ thù

Đừng vì Gò công thất thủ mà phải xếp giáp qui hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.