GỖ MUN - Trang 103

lộ rộng rãi, thoáng đãng và dễ chịu hơn trong khu trung tâm
chật ních.

Thành phố giờ đây đang hoang vắng và không sinh khí. Thật

tương phản với cảnh trước đó, mới cách đây có vài ngày! Bởi vì
Zanzibar là nơi cả nửa thế giới gặp nhau. Hàng thế kỷ trước,
người tị nạn Hồi giáo từ Shiraz, Iran, đã đến định cư trên hòn
đảo có sẵn người bản xứ sinh sống này.

Theo thời gian, họ hòa trộn với dân địa phương, trở thành

một phần của nó, mặc dù họ vẫn giữ những cảm giác cách biệt
nhất định: họ không xuất thân từ châu Phi, mà từ châu Á. Sau
đó người Ả rập từ Vịnh Ba Tư bắt đầu tới. Họ đánh thắng những
người Bồ Đào Nha đang cai trị đảo và giành được chính quyền,
cầm quyền hai trăm sáu mươi năm. Họ chiếm vị trí áp đảo trong
các lĩnh vực sinh lợi nhiều nhất: buôn bán nô lệ và ngà voi. Họ
trở thành chủ nhân của những mảnh đất tốt nhất, những đồn
điền lớn nhất. Họ có một đội tàu lớn. Theo thời gian, người Ấn
và người Pakistan, cả người châu Âu - chủ yếu là người Anh và
Đức - đã chiếm vị trí quan trọng trong thương mại.

Trên hình thức, đảo do sultan - hậu duệ của người Ả rập từ

Oman đến - cai trị. Trong thực tế, nó là thuộc địa của Anh (một
cách chính thức - là nước bị bảo hộ).

Những đồn điền trù phú và tươi tốt của Zanzibar hấp dẫn

người dân trong lục địa. Ở đây họ tìm được việc làm: thu hoạch
đinh hương và dừa. Họ ở lại mỗi lúc một đông hơn và bắt đầu
định cư tại đây. Trong cái khí hậu và sự nghèo khổ này, việc di
dời từ nơi này sang nơi khác không khó - chỉ trong vài giờ đồng
hồ là có thể dựng một túp lều và để vào đó cả gia tài của mình:
chiếc áo sơ mi, cái nồi, chai đựng nước, mẩu xà phòng và manh
chiếu. Thế là người ta đã có một mái nhà và trước hết - một
chốn cho riêng mình trên mặt đất. Rồi người ta bắt đầu nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.