GỖ MUN - Trang 110

ngay, ra trước nhà đợi người bán mang đến tách cà phê nóng
hổi, thơm và đặc. Uống cà phê sáng là lúc người ta chào và thăm
hỏi lẫn nhau. Đó là khoảnh khắc dành cho những khẳng định
qua lại, rằng đêm đã trôi qua hạnh phúc, cho việc biểu lộ niềm
tin rằng một ngày mới tốt lành đang hứa hẹn - nếu đấng Allah
bằng lòng cho phép.

Khi chúng tôi đến đây, không có người bán cà phê. Còn bây

giờ, chỉ mới năm ngày trôi qua, anh đã lại xuất hiện: cuộc sống
tiếp tục trôi như cũ, trở lại bình thường, trở lại cuộc sống
thường nhật. Sự mưu cầu trạng thái bình thường đầy ngoan cố
và anh hùng này, việc tìm kiếm nó - gần như bản năng, cho tất
cả mọi thứ - là một điều thật đẹp và đầy phấn chấn của con
người. Vì những người dân thường ở đây coi các biến cố chính
trị - đảo chính, tiếp quản quân sự, cách mạng và chiến tranh -
giống như các hiện tượng thuộc về thế giới tự nhiên. Họ tiếp cận
chúng với cùng một sự cam chịu thờ ơ và chủ nghĩa định mệnh.
Như với cơn bão, cơn giông. Chẳng thể làm gì với chúng, phải
đợi chúng qua đi, trốn dưới mái nhà và thỉnh thoảng nhìn lên
trời - xem những tia sét đã biến đi chưa, những đám mây đã tan
chưa? Nếu rồi thì có thể ra ngoài và trở lại với những gì vừa bị bỏ
dở - trở lại với công việc, với chuyến đi, với ánh nắng.

Trở lại trạng thái bình thường ở châu Phi lại càng dễ dàng và

có thể rất nhanh chóng, khi ở đây mọi thứ đều tạm bợ, không
bền, nhẹ nhàng và tiều tụy. Do đó, có thể lập tức tàn phá một
xóm làng, một cánh đồng hay con đường, nhưng rồi sau đó lại
tái thiết nó rất nhanh.

Chúng tôi thường ra bưu điện trước buổi trưa để gửi thư tín.

Chúng tôi đã lên tới mười người, vì sau đó có thêm bảy nhà báo
nước ngoài nữa được phép vào. Tòa nhà bưu điện nhỏ bé được
trang trí bằng các hoa văn Ả rập này có lịch sử riêng: từ nơi đây,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.