Salim
Đột nhiên, trong bóng tối, tôi nhìn thấy hai đốm sáng chói
lòa. Chúng ở xa và chuyển động rất nhanh, tựa như đôi mắt của
một con thú đang lồng lộn trong cái lồng đêm tối. Tôi ngồi trên
tảng đá, bên rìa ốc đảo Ouadane ở sa mạc Sahara, phía Đông Bắc
Nouakchott - thủ đô Mauritania. Cả tuần nay tôi cố gắng đi khỏi
đây. Vô ích. Bởi vì đến được Ouadane rất khó, nhưng đi khỏi còn
khó hơn. Không có sẵn con đường nào đi tới đây, cũng không có
các chuyến xe thường xuyên. Vài ngày hoặc vài tuần, một chiếc
xe tải đi qua đây. Nếu người tài xế chở anh, thì anh đi. Nếu
không, anh tiếp tục ở lại, trông chờ dịp may tiếp theo chẳng biết
bao giờ mới đến.
Những người Mauritania ngồi cạnh tôi rục rịch. Bắt đầu cảm
thấy hơi lạnh của đêm. Ở đây, cái lạnh đến đột ngột và sau một
ngày nắng như đổ lửa, nó thấm vào người ta đau buốt. Không có
áo da cừu hay tấm chăn nào có thể bảo vệ được anh trước cái
lạnh này. Mấy người Mauritania chỉ có những tấm mền rách
rưới, họ dùng chúng cuốn mình thật chặt, bất động như các pho
tượng.
Không xa, một đường ống từ đất chui lên, đầu chót là cái máy
bơm nén phủ đầy bụi và muối. Đây là trạm xăng duy nhất trong
vùng. Nếu ô tô chạy qua đường này thì phải dừng lại ở đây.
Trong ốc đảo chẳng có thứ gì khác hay ho. Thường thường, nơi
đây, ngày trôi qua phẳng lặng và bất biến, giống như sự đơn
điệu của khí hậu sa mạc: lúc nào cũng là vầng mặt trời ấy tỏa
sáng, rừng rực và cô độc trên bầu trời chết, không một bóng
mây.