GỖ MUN - Trang 152

Vậy là tôi theo chiếc xe tải Teferi cử đi từ Addis Ababa lên

miền Bắc, đến tỉnh Wollo, vùng Desè và Lalibela để bốc chở da.
Việc tính xem đoạn đường này dài bao nhiêu cây số có ý nghĩa gì
chăng? Ở đây, người ta tính khoảng cách bằng số giờ và ngày
cần thiết để đi từ điểm xuất phát A đến điểm đích B. Ví dụ, từ
Desè đến Lalibela là 120 cây số, nhưng tôi mất tám giờ đồng hồ
để đi quãng đường này (đó là nếu tôi có được một chiếc xe địa
hình tốt, điều rất đáng hồ nghi).

Trong trường hợp của tôi, sẽ phải đi một, hai hay thậm chí

nhiều ngày hơn để tới đích. Ở đây không có điều gì là chắc chắn.
Các xe tải địa phương - thường là đống sắt vụn gỉ sét, ọp ẹp -
trên các tuyến đường không có đường này, trong cái nóng và bụi
này, liên tục bị hỏng, mà muốn lấy phụ tùng dự trữ thì phải
quay về tận Addis Ababa. Vì thế con đường luôn luôn là chưa
biết: anh lên đường thì anh cứ đi, nhưng khi nào và liệu anh có
đến nơi hay không hoặc khi nào và liệu anh có phải quay về hay
không thì vẫn luôn là một dấu hỏi lớn phía trước.

Nơi chúng tôi đến từ lâu đã bị hạn hán, các đàn gia súc chết vì

thiếu cỏ và nước. Dân du mục bán rất rẻ da lột từ xác bò. Họ
dùng tiền ấy để cầm cự thêm một thời gian nữa, rồi sau đó, nếu
không đến được các trại cứu viện quốc tế, họ sẽ biến mất không
một dấu vết trên các rẻo đất nung bỏ hoang này.

Vào lúc rạng sáng, chúng tôi bỏ lại sau lưng thành phố được

những cánh rừng bạch đàn bàng bạc xanh bao bọc, các trạm
xăng và trạm cảnh sát bên đường, vậy là chúng tôi đã ở trên cao
nguyên ngập trong nắng, trên con đường được rải nhựa hơn
một trăm cây số đầu tiên. Sahlu lái xe. Theo lời Teferi nói với tôi,
anh là một lái xe bình tĩnh, đáng tin cậy. Sahlu ít lời và nghiêm
nghị. Muốn hâm nóng bầu không khí, tôi huých vào vai anh, rồi
khi anh quay lại, tôi mỉm cười. Sahlu nhìn tôi rồi cũng mỉm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.