GỖ MUN - Trang 183

sung túc. Cả hai bên, người từ thành phố về và người làng, đều
biết điều này. Bởi thế, người từ thành phố biết mình không thể
về tay không. Vì vậy, việc chuẩn bị cho một chuyến về quê làm
người thành phố mất nhiều thời gian và tiền bạc. Khi một người
tôi quen mua thứ gì đó ở thành phố, anh giải thích ngay: “Tôi
phải đem cái này về quê”. Anh đi khắp các phố, xem hàng và đắn
đo: “Cái này mang về quê làm quà thì tốt đây”.

Quà và quà. Đây là nền văn hóa không ngừng tặng quà.

Nhưng vì Godwin không kịp mua quà, anh biếu láng giềng của
mình những cuộn tiền si-ling Uganda mà anh kín đáo đút vào
túi họ.

Trước tiên chúng tôi thăm Stone Singevenda và vợ anh -

Victa. Stone hai mươi sáu tuổi và đang ngồi nhà. Thỉnh thoảng
anh đi làm xây dựng, nhưng bây giờ anh không kiếm được việc
làm. Victa thì lao động: cô trồng một nương sắn nhỏ nuôi sống
gia đình. Năm nào Victa cũng sinh con. Họ lấy nhau được bốn
năm và có bốn con, sắp có đứa thứ năm. Ở đây có lệ mời khách
thứ gì đó, nhưng Victa và Stone không mời chúng tôi - họ chẳng
có gì để mời.

Hàng xóm Simon của họ thì khác, anh đặt ngay một đĩa lạc

trước mặt chúng tôi. Nhưng Simon là người giàu: anh có xe đạp
và nhờ thế có việc làm. Simon là bicycle trader

[38]

. Trong nước,

không có nhiều đường lớn. Xe tải cũng ít. Hàng triệu người sống
ở nông thôn, nơi không có đường sá và xe tải không đến được.
Họ là những người thiệt thòi nhất, nghèo nhất. Họ ở xa chợ, quá
xa nên không thể đội lên đầu mang ra chợ mấy củ sắn củ khoai,
nải chuối xanh hay bao lúa miến - những thứ rau củ hoa quả
trong vùng. Không thể bán chúng, họ chẳng có chút tiền nào, vì
thế họ không thể mua gì - cái vòng tròn tuyệt vọng của nghèo
đói khép lại. Nhưng Simon cùng chiếc xe đạp của mình xuất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.