GỖ MUN - Trang 239

nghịch lý, ở đây nhiệm vụ của cảnh sát dường như không phải
là bắt kẻ trộm cắp, mà là bảo vệ và cứu hắn ta.

Con đường thoạt đầu chạy theo bờ Đại Tây Dương, dọc suốt

hàng cây bao báp thật lớn, đồ sộ, hùng vĩ, tựa như ta đang đi
giữa những ngôi nhà chọc trời ở Manhattan. Cây bao báp trong
giới thực vật cũng giống như voi giữa các loài vật, chúng không
có kẻ ngang hàng. Chúng như thuộc về một kỷ nguyên khác,
khung cảnh khác, thiên nhiên khác. Không gì có thể so sánh
được với chúng. Chúng sống cho riêng mình, có quy trình sinh
học riêng.

Sau cánh rừng bao báp dài hàng cây số này, con đường rẽ về

phía Đông, theo hướng Mali và Burkina Faso. Tại Dagana, Traoré
dừng xe. Ở đây có vài tiệm ăn nhỏ. Chúng tôi sẽ ăn trưa trong
quán. Mọi người chia thành các nhóm từ sáu đến tám người và
ngồi thành vòng trên sàn. Một cậu bé người của quán để cái
chậu đựng lưng lửng cơm rưới thứ nước xốt cay màu nâu vào
giữa vòng. Chúng tôi bắt đầu ăn. Mỗi người lần lượt dùng tay
phải thò vào chậu lấy một nắm cơm, vắt cho nước xốt chảy
xuống chậu và đưa miếng cơm nắm này vào miệng. Ăn từ từ,
chăm chú, giữ tuần tự, để không ai bị thiệt thòi. Có một sự
chừng mực và lịch thiệp tuyệt vời trong tục lệ này. Ai cũng đói,
cơm thì có hạn, nhưng không người nào phá vỡ trật tự, không ai
vội vàng, gian dối. Khi cái chậu đã hết cơm, cậu bé mang ra xô
nước, mỗi người lại lần lượt uống một cốc to. Rồi rửa tay, trả
tiền, đi ra và lên xe.

Một lát sau chúng tôi lại đi. Buổi trưa, chúng tôi đến một thị

trấn tên là Mboumba. Tôi xuống xe ở đây. Tôi phải đi mười cây
số đường đất ngang qua thảo nguyên xa-van khô hạn, trên cát
tơi nóng bỏng và trong cái nóng trí mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.