GỖ MUN - Trang 306

Tôi muốn ra khỏi khoang để duỗi chân, nhưng hóa ra đó là

điều không thể. Khi ấy là giờ cầu nguyện và các hành lang đầy
kín những người đàn ông đang quỳ trên tấm thảm của mình,
đều đặn rạp xuống. Hành lang là nơi duy nhất họ có thể cầu
nguyện. Nhưng việc đi tàu cũng đặt ra cho họ khó khăn về nghi
thức: Hồi giáo bắt các tín đồ phải hướng mặt về Mecca cầu
nguyện, trong khi đó đoàn tàu của chúng tôi không ngừng
ngoặt, rẽ, đối hướng, ở vào vị trí nguy hiểm vì nó có thể khiến
các tín đồ ngoan đạo quay lưng vào thánh địa.

Mặc dù tàu rẽ luôn và cứ đi quanh co, quang cảnh luôn không

đổi. Sahel là bình nguyên đất cát màu nâu nhạt, đôi khi màu hạt
dẻ, khô hạn, nắng như nung. Đây đó, những đám cỏ khô, sắc,
vàng như rơm mọc lên trên cát và đá. Những bụi hoàng liên gai
hồng và những cây liễu bách mảnh khảnh, xanh xao. Những cây
keo thân vặn vẹo đầy gai tỏa xuống đất, xuống cỏ và các bụi cây
những cái bóng mờ nhạt, hiếm hoi. Tĩnh lặng, vắng vẻ. Bầu
không khí trắng bạch, run rẩy của một ngày nóng nực.

Ở ga lớn Tambacounda, đầu máy bị hỏng. Mấy cái van nào đó

bị nổ, dầu chảy thành dòng ra sân ga. Những chú bé dân địa
phương vội vàng hứng dầu đầy các chai và ống. Không gì ở đây
có thể bị phí phạm. Nếu thóc vãi, họ sẽ cẩn thận nhặt lại, nếu cái
nồi nước bị nứt, từng ngụm sẽ được người ta cứu lại rồi uống.

Xem ra chúng tôi sẽ dừng ở đây lâu. Nhiều người tò mò từ thị

trấn đã tụ tập đến rất nhanh. Tôi rủ hai người Scotland ra ngoài
xem xét xung quanh và trò chuyện. Họ cương quyết từ chối. Họ
không muốn gặp hay nói chuyện với bất kỳ ai. Họ không muốn
làm quen ai, không muốn thăm ai hết. Nếu có người đến gần, họ
quay người và bỏ đi. Đơn giản nhất là họ muốn bỏ chạy. Thái độ
của họ bắt nguồn từ những kinh nghiệm ngắn ngủi và tồi tệ. Họ
cho rằng nếu nói chuyện với ai đó, người kia tiếp theo sẽ luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.