GỖ MUN - Trang 309

lớn hơn. Chiếc váy bou-bou thùng thình của bà bắt gió từ cửa sổ
thổi vào, phồng lên, căng ra như cánh buồm, dập dờn và phấp
phới. Bà trở về nhà, về Bamako, hãnh diện vì những thứ mua
được rẻ. Mãn nguyện, đắc thắng, bà lấp đầy cả khoang tàu bằng
bản thân mình.

Nhìn ma đam Diuf, nhìn sự vô sở bất tại, sự thống trị nhanh

chóng, sự độc chiếm và quyền lực vô hạn bất biện giải của bà, tôi
nhận thức được châu Phi đã thay đổi biết chừng nào. Tôi nhớ lại
nhiều năm trước mình đã đi chuyến tàu này. Khi đó tôi một
mình một khoang, không ai dám làm phiền sự yên tĩnh và hạn
chế sự thoải mái của một người châu Âu. Còn bây giờ, một chủ
sạp ở Bamako, bà chủ của mảnh đất này, ép ba người châu Âu ra
khỏi khoang tàu không thèm chớp mắt, biểu lộ rằng ở đây
không có chỗ cho họ.

Chúng tôi đến Bamako lúc bốn giờ sáng. Nhà ga đầy người,

một đám đông dày đặc đứng trên sân ga. Một toán trai sôi nổi
tràn vào khoang chúng tôi. Đó là nhóm người làm của ma đam
đến khuân hàng cho bà. Tôi xuống tàu. Tôi nghe thấy tiếng kêu
thét của một người đàn ông. Chen chân đi về hướng đó, tôi thấy
một người Pháp mặc chiếc áo tả tơi, ngồi trên sân ga, rên rỉ và
chửi thề. Khi anh ta xuống tàu, kẻ trộm đã lấy hết mọi thứ của
anh chỉ trong tích tắc. Anh chỉ còn trong tay cái quai va li, và
bây giờ, vung mẩu da ấy trong tay anh dơ nắm đấm về phía thế
giới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.