GỖ MUN - Trang 310

Muối và vàng

Tại Bamako, tôi ngụ trong nhà trọ mang tên Centre d’Accueil

do hai nữ tu người Tây Ban Nha cai quản. Ở đó có thể thuê với
giá rất rẻ một phòng nhỏ có giường và màn. Cái màn này là
quan trọng nhất, không có nó, lũ muỗi sẽ đốt người ta đến chết.
(Mọi người khi nghĩ về châu Phi, thường sợ những hiểm nguy
như gặp sư tử, voi hay rắn, trong khi đó ở đây, những kẻ thù
thực sự lại thường khó thấy hoặc hoàn toàn không thấy được).
Cái dở của Centre d’Accueil là mười phòng cho thuê nhưng chỉ
có một vòi tắm hoa sen. Thêm vào đó, nó luôn luôn bị anh
chàng Na Uy trẻ tuổi chiếm giữ, anh ta đến đây mà không biết
rằng ở Bamako nóng khủng khiếp. Thực chất, nội địa châu Phi
luôn bị nung nóng đến bạch nhiệt. Đó là một cao nguyên bị phơi
ra dưới nắng một cách không thương xót, mà nơi đây mặt trời
hồ như lơ lửng sát ngay trên mặt đất - chỉ cần một cử chỉ bất cẩn
và ra khỏi bóng râm là có thể bốc cháy ngay tại chỗ. Với những
người mới từ châu Âu đến, còn có một yếu tố tâm lý nữa: họ biết
mình đang ở sâu trong lòng địa ngục, cách xa biển, xa vùng đất
có khí hậu dễ chịu hơn, và cái cảm giác cách trở, bị giam hãm,
cầm tù ấy khiến họ thấy cuộc sống khó chịu đựng hơn. Anh
chàng Na Uy sau vài ngày lưu lại, bị luộc chín và ngạt thở đến dở
sống dở chết, đã quyết định bỏ hết tất cả để trở về nhà, nhưng
anh ta phải đợi máy bay. Anh ta kết luận rằng chỉ cần không
bước ra khỏi vòi tắm hoa sen, anh ta sẽ sống sót được cho đến
lúc đó.

Quả thực, vào mùa khô ở đây nóng như tra tấn. Đường phố

nơi tôi ở từ buổi sáng đã tê liệt. Người ta ngồi bất động dưới
chân tường, trong hành lang, dưới các cánh cổng. Họ ngồi trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.