GỖ MUN - Trang 312

sướng, họ tìm lại được sinh khí trong mình. Một điều gì đó bắt
đầu xảy ra trên đường phố này, xung quanh họ, trong chính họ.
Tường của các căn nhà chuyển động, các bóng râm thức dậy.
Ngày càng nhiều người nhập hội với vòng người đang nhảy
múa, cái vòng cứ lớn lên, phình ra và tăng tốc nhanh hơn. Cả
đám người đứng xem cũng nhảy múa, toàn bộ đường phố, tất cả
mọi người. Những chiếc váy bou-bou sặc sỡ, những bộ djellabah
trắng, những chiếc khăn xếp xanh lam đung đưa. Đường ở đây
không rải nhựa hay lát đá, nên những đám bụi đen, dày đặc,
nóng bỏng, bắt đầu cuốn lên ngay. Những đám bụi ấy, giống
như khói bốc lên từ đám cháy, lôi cuốn mọi người từ các khu
xung quanh đến, bỗng nhiên cả vùng bắt đầu khiêu vũ, nhảy
nhót, vui chơi ngay giữa buổi trưa tệ hại nhất, khủng khiếp
nhất, chết người nhất.

Vui chơi ư? Không, ở đây còn là cái gì đó khác, nhiều hơn, cao

hơn và quan trọng hơn thế. Chỉ cần nhìn gương mặt những
người đang nhảy múa là đủ thấy. Họ chăm chú, lắng nghe nhịp
điệu ồn ào mà lũ trẻ gõ ra từ các hộp sắt rỗng, tập trung để bước
chân, đưa hông, xoay vai và lắc đầu đúng nhịp. Trông họ kiên
quyết, dứt khoát, họ cảm nhận được tầm quan trọng của phút
giây ấy, khi họ có thể biểu hiện bản thân, tham gia và chứng tỏ
sự có mặt của mình. Qua bao ngày dài vô công và thừa thãi, đột
nhiên họ được nhìn thấy, trở nên cần thiết, quan trọng. Họ tồn
tại. Họ sáng tạo.

Trong lúc ấy, Jorge chụp ảnh. Anh cần những tấm ảnh chụp

cảnh phố phường của một thành phố châu Phi đang vui chơi,
nhảy múa, vẫy gọi và mời mọc. Cuối cùng, đã thấm mệt, anh
ngừng chụp, tay phác một cử chỉ để cảm ơn các vũ công. Họ
dừng lại, chỉnh đốn quần áo, lau mồ hôi. Họ nói chuyện, bình
luận, cười vang. Rồi họ bắt đầu tản đi, tìm chỗ bóng râm, biến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.