GỖ MUN - Trang 62

và đóng cửa. Những biên giới mà vì chúng máu đổ mãi sau này
mới xuất hiện.

Chúng tôi đi tiếp. Đã là đêm. Tất cả những thứ mà ở châu Âu

gọi là hoàng hôn và chiều tối, ở đây chỉ diễn ra trong vài phút,
thậm chí không tồn tại. Đang là ngày và ngay sau đó là đêm, tựa
như ai đó tắt máy phát điện của mặt trời đi bằng một động tác
gạt công tắc. Phải, đêm đen xuống ngay lập tức. Trong khoảnh
khắc ta đã ở bên trong cái tâm đen tối nhất của nó. Nếu gặp nó
khi đang đi qua rừng, ta phải dừng lại ngay: ta không nhìn thấy
gì hết, tựa như ai đó thình lình chụp cái bao lên đầu ta. Ta mất
phương hướng, không biết mình đang ở đâu. Người ta trò
chuyện trong bóng tối như thế, hoàn toàn không nhìn thấy
nhau. Họ muốn gọi to lên mà không biết rằng đang đứng cạnh
nhau. Bóng tối chia rẽ và qua đó làm tăng thêm nỗi khao khát
được ở bên nhau, trong một nhóm, trong một cộng đồng.

Những giờ đồng hồ đầu tiên của đêm là khoảng thời gian

thân mật nhất ở châu Phi. Khi đó không ai muốn ở một mình.
Một mình? Đó là bất hạnh, là đọa đày! Ở đây, trẻ con cũng không
đi ngủ sớm. Chúng ta cùng nhau vào xứ mộng - cả gia đình, cả
thị tộc, cả làng xóm.

Chúng tôi đi qua một Uganda đã ngủ say, vô hình sau bức

màn đêm tối. Chắc chắn ở đâu đó không xa là Hồ Victoria, đâu
đó là vương quốc Ankole và Toro, những đồng cỏ Mubende, thác
Murchison. Tất cả những thứ ấy nằm trong đáy đêm đen như bồ
hóng. Một đêm đầy tĩnh lặng. Đèn pha của chiếc xe xuyên sâu
vào bóng tối, trong ánh sáng của nó đàn ruồi, muỗi, bọ cánh
cứng điên loạn quay cuồng, chúng xuất hiện dường như chẳng
từ đâu, trong tích tắc biểu diễn trước mắt ta vai diễn cuộc đời
chúng - điệu nhảy ma quái của côn trùng - rồi sau đó lả tả rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.