GỖ MUN - Trang 79

của các nhân viên đánh máy bản xứ: họ chép lên băng telex văn
bản bằng tiếng Ba Lan không sai một chữ nào. Có lần tôi đã hỏi
sao họ có thể làm được điều đó. Họ trả lời vì họ được dạy cách
chép không phải từng từ hay từng câu, mà từng chữ một. “Do đó
với chúng tôi, bức điện được viết bằng thứ tiếng nào thì cũng
thế, chúng tôi không chép các ý nghĩa, mà là các ký tự”.

Mặc dù đã rời Kampala được một khoảng thời gian khá dài,

thay vì cảm thấy khỏe hơn, tôi lại càng ngày càng tệ. Đó là tàn
dư của bệnh sốt rét, tôi tự nhủ, thêm vào đó là cái nóng không
thể chịu nổi của mùa khô. Mặc dù bắt đầu cảm thấy trong mình
một sức ấm mà tôi chưa từng biết, tôi vẫn nghĩ rằng đó là cái
nóng nực bên ngoài ngấm vào trong tôi và từ đó tỏa ra cơ thể tôi.
Tôi thường ướt sũng mồ hôi khắp người, nhưng mọi người cũng
ướt sũng cả - mồ hôi cứu người ta khỏi bị thiêu đốt trên giàn lửa
rừng rực của mùa hè.

Một tháng sống tiều tụy và khốn khổ như thế trôi qua, một

đêm tôi tỉnh dậy vì cảm thấy gối mình bị ướt. Tôi bật đèn và
lạnh người: cái gối sũng máu. Tôi chạy vào nhà tắm và nhìn vào
gương: cả mặt tôi vấy đầy máu. Tôi cảm thấy có gì đó nhớp nháp
trong miệng, nó có vị mặn. Tôi tắm rửa, nhưng không thể ngủ
được cho đến sáng.

Tôi nhớ trên một ngôi nhà trên phố chính - Independence

Avenue - có tấm biển ghi tên họ một bác sĩ: John Laird. Tôi đến
đó. Ông bác sĩ, một người Anh cao gầy, đang bận rộn hối hả
trong căn phòng chất từng đống thùng và gói. Hai ngày nữa ông
đã trở về châu Âu, nhưng ông cho tôi tên tuổi và địa chỉ người
bạn mà tôi nên đến gặp. Không xa lắm, cạnh ga tàu hỏa, có trạm
xá địa phương, tôi sẽ gặp được ông ta ở đó. Người bạn tên là lan
Doyle. “Và là người Ailen”, ông nói thêm (như thể trong ngành y,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.