GỖ MUN - Trang 84

đó ghê gớm, qua đó mở ra cho người da đen cơ hội bình đẳng lớn
hơn. Giờ đây có thể coi tôi là ngài anh em, vì thực tế tôi vẫn là
người da trắng, nhưng đã là người da trắng bị giảm bớt, bị ruồng
bỏ và không hoàn mỹ. Trong mối quan hệ giữa tôi với Edu và
Abdullahi đã nảy sinh thứ tình thân ái này, thứ tình cảm chỉ có
thể có giữa những người bình đẳng. Sẽ không thể có được nó
nếu họ gặp tôi như gặp một người châu Âu mạnh mẽ, tráng kiện
và độc đoán.

Trước hết, họ bắt đầu mời tôi về nhà mình. Dần dà, tôi trở

thành khách quen trong những khu người Phi của thành phố và
hiểu cuộc sống của họ hơn bao giờ hết. Trong truyền thống
châu Phi, khách là người được coi trọng nhất. Ở đây, câu tục ngữ
“khách đến nhà như Chúa đến nhà” gần như được hiểu theo
nghĩa đen. Chủ nhà chuẩn bị trước rất lâu cho dịp này. Họ dọn
dẹp, sắm sửa những món ngon nhất. Tôi đang nói đến gia đình
của một người như Edu - nhân viên phục vụ trong trạm xá địa
phương. Khi tôi quen anh, địa vị của anh tương đối tốt. Tốt vì
anh có việc làm ổn định, mà những người như thế không nhiều.
Phần lớn mọi người trong thành phố làm việc một cách không
thường xuyên và hiếm khi, hoặc hoàn toàn không làm việc suốt
thời gian dài. Thách đố lớn nhất của các thành phố châu Phi
chính là:, những đám đông kia sống bằng gì? Bằng gì và như thế
nào?

Bởi họ có mặt ở đây không phải vì thành phố cần họ, mà là vì

cái nghèo ở quê đuổi họ đi. Cái nghèo, cái đói và sự tuyệt vọng.
Do đó họ là những kẻ chạy trốn, đi tìm sự cứu vớt và giải thoát
của số phận, những người tị nạn. Nếu ta thấy một nhóm người
như thế, từ vùng bị nạn đói và hạn hán rốt cuộc đã đến được rìa
thành phố, ta sẽ nhận ra trong mắt họ nỗi sợ hãi và hoảng loạn.
Ở đây, giữa các khu nhà ổ chuột và lều đất này, họ sẽ tìm El
Dorado

[10]

của mình. Họ sẽ làm gì đây? Sẽ hành động ra sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.