đồng thời thực sự chúng tôi cũng không biết điều gì đang chờ
đợi mình.
Một mặt, kinh nghiệm dạy tôi rằng trong những hoàn cảnh
khủng hoảng như thế này, tình hình nhìn từ xa có vẻ tồi tệ và
nguy hiểm hơn là khi ở gần. Bởi trí tưởng tượng của chúng ta
luôn thèm thuồng và tham lam hút lấy từng mẩu tin giật gân
nhỏ nhất, từng tín hiệu cảnh báo yếu ớt nhất và từng chút mùi
thuốc súng nhẹ nhàng nhất, để ngay lập tức nhân các dấu hiệu
này lên tới mức khủng khiếp, làm người ta tê liệt. Nhưng mặt
khác, tôi cũng biết rằng tất cả các cuộc bùng nổ xã hội như thế
này, những thời điểm khi mặt nước sâu và yên tĩnh bắt đầu nổi
bão và sôi sục, đó là thời điểm hỗn loạn toàn thể, rối ren và lộn
xộn điên cuồng. Khi đó người ta có thể dễ dàng chết vì sự mất
trật tự, vì nhầm lẫn, vì ai đó nghe không rõ hoặc không phát
hiện ra điều gì đó kịp thời. Trong những ngày như thế, sự ngẫu
nhiên trải qua những khoảnh khắc lớn lao, nó trở thành ông
vua và chúa tể thực thụ của lịch sử.
Mấy chục phút bay và chúng tôi tiến đến gần sân bay.
Zanzibar: thành phố Ả rập cổ như một chiếc trâm cài bằng đá
trắng được chạm trổ tinh xảo, xa hơn là những rừng dừa, những
cây đinh hương khổng lồ cành chằng chịt và những đồng ngô,
đồng sắn, tất cả được viền bằng bãi biển cát sáng lấp lánh điểm
xuyết những vịnh nhỏ màu xanh ngọc, nơi các cụm thuyền
đánh cá đang bập bềnh đu đưa.
Khi đã gần tiếp đất, chúng tôi nhìn thấy những người có vũ
trang đứng sẵn hai bên đường băng. Cảm giác nhẹ nhõm, vì họ
không nhắm chúng tôi, họ không bắn. Họ có vài chục người và
có thể thấy ngay là họ ăn mặc tồi tàn, cẩu thả, mình trần. Phi
công cho máy bay chạy đến tòa nhà chính. Không có Karume,