Tám người đi dàn hàng ngang về trường, trên người đều có vết thương
không quá nặng, nhưng khuôn mặt từng người không tránh khỏi xước xát,
tệ hại nhất chính là người đi ở giữa.
Mái tóc tém ngắn cũn nay đã rối tung, một bên má có vết đấm đỏ lòm,
phía tay áo trắng đồng phục bị rách một mảng lớn. Trong tám người, cô là
người thê thảm nhất.
Một lũ nghiêng đầu nhìn cô rồi đồng thanh bật cười, tiếng cười trong trẻo
của thời tuổi trẻ, có lẽ sau này nhìn lại, đây mới chính là những kỷ niệm
đẹp nhất, kỷ niệm mà trong mỗi người đều không muốn quên nhất.
***
“Hôm nay sao đi học sớm thế?” Cô gái bên cạnh cầm que thịt xiên vừa
cắn vừa hỏi.
Cô vuốt vuốt đoạn tóc đang vểnh lên ở trên đầu một hồi vẫn không chịu
nằm yên, đành bỏ cuộc với mái tóc mà tiếp tục chuyên mục ăn xúc xích của
mình.
Chiếc xúc xích dài một gang tay, chỉ cắn vài cái đã không còn miếng
nào. Ném xiên xuống cống, cô khoác vai đứa bạn đi cùng hiên ngang đi vào
cổng trường.
Xung quanh cổng trưởng có rất nhiều học sinh đổ dồn ảnh mắt vào mỗi
bước chân cô đi, mái tóc tém ngắn cũn, chiếc quần đồng phục ôm chặt
không đúng tiêu chuẩn, áo sơ mi trắng để ngoài không cắm thùng theo
đúng quy định nhà trường.
Cô là một học sinh có tiếng ngỗ nghịch ở trường, từ ngày mới vào học
cho đến nay là năm cuối cấp hai, chỉ còn nửa học kỳ nữa là cô sẽ kết thúc
những ngày tháng tra tấn trong môi trường học hành này. Vừa đi vừa nhẩm
tính xem còn bao nhiêu lâu nữa thì đến kỳ nghỉ hè, đột nhiên cô bị một
giọng nói bên cạnh ngăn lại dòng suy nghĩ.
“Bạn kia chưa đeo khăn đỏ nhé.”
Cô dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang vị trí cạnh phòng bảo vệ, vẫn là
cậu sao đỏ như mọi ngày. Thật sự ra cậu ta cũng quá rảnh, ngày nào cũng
nhắc cô không chán, nào là đi học muộn, không đeo khăn đỏ, chưa cắm