thùng áo sơ mi, cô nghe cũng phát điên chứ đừng nói người nhắc, thế mà
cậu ta chưa từng thấy phiền, đều đặn nhắc cô mỗi ngày.
Cô tiến lại gần cậu ta, những ánh mắt học sinh xung quanh bắt đầu nhìn
về phía này, có một số người thì thầm, cô còn nghe thấy có giọng nói thầm
tội nghiệp cho cậu ta.
Gì vậy, cô có định làm gì đâu?
“Này, có biết mệt không?” Cô hất cằm, nhíu mày hỏi. Lúc này đứng gần
cô mới biết, cậu ta hơn cô hẳn một cái đầu. Người này học cùng khối cô,
lớp G, cô không có ấn tượng nhiều, chỉ nhớ là cậu ta luôn ghi tên cô vào sổ
sao đỏ đều đặn mỗi ngày, để mỗi tuần cô đều bị chủ nhiệm gọi về gia đình.
Hôm nay nhìn kỹ thì ngoại hình ổn, khuôn mặt để mà đánh giá thì, cũng ổn,
không đến nỗi ma chê quỷ hờn. Mũi cao vừa, mắt cũng vừa vừa, môi không
thâm không đỏ, nói chung là vừa. Khuôn mặt góc cạnh, tóc cắt tử tế, không
quá kiểu cách, nói chung nếu nhìn kỹ ở khối thì đây cũng được gọi là mỹ
nam.
Cô thầm nghĩ ngợi, đúng là kinh khủng, với khuôn mặt này, ối nữ sinh
khối 9 chết ngất chứ đừng đùa. Thế mà giờ cô mới để ý.
“Mệt cái gì?” Cậu ta hỏi lại, khuôn mặt tỏ ra ngạc nhiên, nhưng cũng
không có gì là sợ hãi như những cậu bạn khác thường đứng đối diện cô.
“Ngày nào cậu cũng nhắc, cậu không mệt, nhưng tôi nghe mệt.” Cô vừa
nói, một tay vừa nhét vào túi quần, ra dáng rất đàn chị, mang tư thế uy hiếp
người.
“Thế à, tôi không mệt là được, đây là trách nhiệm của tôi.” Giọng nói rất
trầm và thấp, không ngắt quãng, không ấp úng, mỗi từ cậu ta nói ra đều rất
rõ ràng.
Cô nhíu mày, vừa định lên tiếng đáp trả thì bả vai bị một bàn tay đập lên.
“Làm gì mà rảnh rỗi đứng đây nói chuyện với mấy thằng sao đỏ thế? Đi
thôi, hôm nay có tin này hay đấy.”
Thằng bạn cô vừa đi đến trường, sau lưng là ba bốn đứa khác đang đi
cùng, thấy cô ở cổng thì liền đi đến kéo đi. Một đứa con gái nhập bọn với