“Không đi đâu, hôm nay nhà có việc.” Nói xong cô vẫy tay đi thẳng ra
cửa.
Cầu thang đi xuống dưới rất đông, giờ tan học nên ai nấy cũng đều đổ xô
để ra về. Cô đi đến đâu cũng có người chào hỏi, xuống đến tầng dưới cũng
có những em khóa dưới thân thiện chào. Cũng có những người nhìn thấy cô
liền lui lại cho cô đi qua chứ đừng nói là lên tiếng.
Ra đến cổng trường, những chiếc xe đạp của học sinh đi ngang qua mặt
cô không ngớt, nhà cô gần trường nên cô chỉ đi bộ. Đi được vài bước, đột
nhiên nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe đang đỗ lại, nhìn từ đằng sau cô
không biết là ai, nhưng là học sinh trong trường này, nên cô cũng không
chút sợ sệt mà ngồi thẳng lên yên xe đằng sau.
Chưa đợi đối phương quay đầu lại nhìn thì cô đã vỗ lên lưng: “Đi thẳng
đi, cho về nhờ nhé.”
Xe dừng lại phải một phút mới bắt đầu di chuyển, cậu ta đi khá chậm,
nhưng tay lái khá chắc chắn. Trên đường đi cô không nói chuyện nhiều vì
cô không quen biết với đối phương, chỉ lên tiếng khi cần rẽ.
“Đỗ sát vào kia là được rồi.” Cô chỉ vào căn nhà trước mặt.
Xe đỗ lại, cô xách cặp vào nhà, lúc ngang qua xe chỉ để lại hai chữ “Cảm
ơn” rồi đi thẳng mà không nhìn lại.
Cậu nhìn bóng hình nhỏ bé khuất sau cánh cửa cuốn, nhìn căn nhà năm
tầng to đùng giữa con phố xa hoa, rồi nhớ đến cô gái vừa ngồi ở vị trí phía
sau thì khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu nhẹ không vương chút tạp
niệm.
***
Chiếc cặp sách ngay ngắn rơi xuống góc phòng khách tầng hai. Mở tủ
lạnh lấy ra chai nước lọc tu một hơi hết gần nửa chai, cô ợ một tiếng dài.
Nhìn trên bàn ăn có đĩa hoa quả thì cô nhanh tay bưng cả đĩa đi lên trên
tầng.
Bài trí trong căn nhà gần một trăm mét vuông vô cùng hoa lệ, ngay cả bộ
sô pha cũng được sử dụng theo phong cách hoàng gia, chiếc bàn ăn cũng
được sử dụng tông màu vàng trắng nhằm hướng đến sự hoa lệ. Cô bê đĩa