hoa quả, đi ngang qua căn phòng ở tầng ba, tiếng kêu trầm đục vang vọng,
giọng phụ nữ thánh thót lọt qua khe cửa. Bàn tay cầm đĩa hoa quả siết
mạnh đến mức gân xanh nổi lên.
“Choang.”
Chiếc đĩa thủy tinh vỡ tan trên mặt đất cùng những miếng trái cây lăn
lóc, cô từng bước giẫm lên những mảnh thủy tinh đi ngang qua căn phòng
rồi bước lên tầng trên. Tiếng rên rỉ trong căn phòng tầng ba đã ngưng bặt
ngay từ khi tiếng vỡ vang lên.
Tiếng đóng cửa phòng vang lên vọng cả căn nhà, chỉ vài giây sau, sự tĩnh
lặng lại bao trùm lên tất cả.
Thân hình bé nhỏ co mình bên cửa sổ, cô ngồi trên chiếc sô pha bằng
lông màu trắng, trên người vẫn là bộ đồng phục của trường học. Mái tóc
ngắn cũn thường ngày tôn lên sự tinh nghịch trên khuôn mặt, nhưng dường
như sự mạnh mẽ ấy đã lẩn trốn ngay sau khi bước chân vào căn nhà, lúc
này trên khuôn mặt ấy chỉ còn lại sự cô độc và sợ hãi.
Chuông điện thoại vang lên, rút máy ra khỏi túi quần, nhìn dãy số nhấp
nháy trên màn hình, cô cắn môi bấm nghe.
“A lô mẹ.”
“Mẹ gọt hoa quả để trên bàn ăn, con đi học về thì ăn đi nhé, mẹ đi công
tác ở Pháp năm ngày, thích gì thì gọi để mẹ mua về nhé.”
“Vâng, mẹ đi cẩn thận.”
“Yêu con.”
Giọng nữ ấm áp ở đầu dây bên kia vang lên, tiếng hôn gió qua điện thoại
khiến lồng ngực cô nghẹn ứ. Cho đến khi cúp máy, từng giọt, từng giọt
nước mắt… chậm rãi lăn dài xuống gò má, rồi khóe môi.
Co mình thật gọn trên chiếc ghế, tiếng khóc bị đè nén, cô không muốn
cho ai thấy được sự yếu đuối của mình, ngay cả bố mình hay là con đàn bà
đang ở trong căn phòng ở tầng ba. Cô không muốn ai thấy được sự yếu hèn
và sợ hãi của cô, cô còn nhiều thứ cần bảo vệ, còn nhiều điều cần làm, yếu
đuối… không, cô không cho phép bản thân có quyền yếu đuối.