GỐI ĐẦU LÊN CỎ - Trang 38

ca từ, mặc dù tiếng hát từ xa vẳng lại nên khó mà nghe rõ được. Ðó là
những câu trong bài thơ của nàng Nagara, được lặp đi lặp lại nhiều lần:

Rồi mùa thu sang

Giọt sương mong manh

Tan trên đầu ngọn cỏ

Cuộc đời tôi cũng thế

Sẽ tan vào hư vô.

Tiếng hát mà thoạt nghe có vẻ như vang lên gần chỗ mái hiên đã nhỏ lại và
xa dần. Khi điều gì chấm dứt đột ngột, ta sẽ cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng
cảm giác hụt hẫng chỉ thoáng qua. Một giọng hát có kết thúc rõ ràng sẽ tạo
cho người nghe cảm giác về một sự hoàn chỉnh. Còn khi nghe cái gì cứ kéo
dài mãi và nhỏ dần đi một cách tự nhiên rồi biến mất không biết từ lúc nào
thì chúng ta cũng rút lại từng giây, chia nhỏ từng phút trong tâm trạng hồi
hộp vô cùng. Trong sâu thẳm bài hát này có nỗi phấp phỏng như tâm trạng
của một người vợ bên người chồng hấp hối nhưng chưa tắt thở, như khi ta
nhìn một ngọn nến sắp tàn nhưng vẫn leo lét cháy. Có vô vàn những nỗi sầu
muộn về mùa xuân trần thế mong manh.

Từ nãy đến giờ tôi vẫn nằm trong giường để nghe, nhưng khi giọng hát xa
dần thì tai tôi cứ muốn đuổi theo những âm thanh ấy, dù biết rằng mình
đang bị mê hoặc. Có cảm giác khi tiếng hát càng nhỏ lại thì tai tôi càng thể
hiện vai trò của chúng và muốn bay theo dấu vết của những âm thanh đó.
Trong khoảnh khắc trước khi tiếng hát tan biến hẳn, tôi không chịu nổi đã
bất giác tung mền dậy và mở toang cánh cửa. Ngay lập tức từ đầu gối tôi trở
xuống ngập trong ánh trăng chênh chếch. Và bóng những cành cây đong
đưa trên bộ quần áo ngủ tôi đang mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.