GỢI GIẤC MƠ XƯA - Trang 157

- Con phải học cao hơn nữa. Ngày xưa dù ham chơi hơn ham học, ba vẫn
tốt nghiệp cấp ba. Nhờ có chút chữ trong đầu, khi tu tỉnh lại, ba mới đủ sức
làm ăn lớn mà không sợ nhân viên của mình qua mặt.
Thiên Lý mỉa mai:
- Chắc công ty của chú lớn lắm?
Ông Thời cười:
- Chắc lớn hơn trung tâm của con.
Rồi ông nghiêm mặt:
- Ba sẽ tìm một công việc khác cho con, chớ làm ở đây không lên nổi đâu.
Lý lạnh nhạt:
- Cám ơn chú đã nghĩ tới cháu. Nhưng cháu đã quen tự quyết định cuộc
đời mình rồi. Giá như chú xuất hiện sớm hơn chừng năm năm thì hay biết
mấy.
Ông Thời hỏi ngay:
- Năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Lý ra vẻ thản nhiên:
- Chuyện của cháu ấy mà. Nó thuộc về quá khứ rồi. Và quá khứ đó không
có chú.
Ông Thời ngắt lời cô:
- Nhưng tương lai, con sẽ có ba. Con không có quyền chối bỏ cha mình.
Đừng ngang bướng nữa!
Lý khẽ lắc đầu:
- Có những thứ không thể sử dụng luật bù trừ. Không thể dùng tiền để bù
đắp nỗi đau dù người ra rất cần tiền. Cháu đã từng đổi một thứ để lấy tiền.
Dù cháu không ân hận vì biết mục đích của mình, nhưng mãi tới bây giờ,
cháu vẫn sống với tâm trạng của một người bị mất cắp. Vâng, tiền không
thay thế được thứ cháu đã đổi. Chú lo cho cháu như một sự bù đắp, như
một trách nhiệm cho lương tâm thanh thản phải không?
Không để ông Thời trả lời, Thiên Lý nói tiếp:
- Cháu không cần đâu. Cháu đã quen không được cha chăm sóc rồi. Chú
nên về lo cho vợ con mình. Họ mới là hiện tại và tương lai của chú.
Ông Thời lại thở dài. Ông cần có thời gian để Thiên Lý chấp nhận ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.