GỢN SÓNG - Trang 24

dở.
Chúng tôi dọc theo bờ sông. Nước dâng cao, đục lờ và sóng lớn. Bên kia
sông, phía dãy Sơn Trà ẩn hiện qua mấy đám mây dày bay bay nhanh như
tên bắn. Những chiếc ghế đá lạnh ngắt, buồn tênh âm thầm trong cơn lạnh.
Tâm kêu:
- Lạnh quá, thôi về hè.
Cả ba đứa quay gót trở về nhà. Băng ngang qua phố. Chúng tôi gặp ba đứa
con trai khi nãy. Mai bĩu môi, Tâm trợn mắt. Và tôi cúi đầu như cố giấu đi
khuôn mặt không đẹp của mình.
Đưa Mai đến hết đường Quang Trung tôi và Tâm lại cuốc bộ dọc theo
đường Khải Định. Trời lờ mờ và trong một vài nhà đã có ánh đèn. Chúng
tôi đi trong yên lặng. Mãi đến đường Thống Nhất, Tâm mới hỏi tôi khẽ:
- Bộ Mỵ buồn vì mấy câu vô duyên đó hả. Đừng để ý cho mệt óc.
Tôi lắc đầu không nói. Nhưng rồi vụt hỏi:
- Mình xấu lắm phải không Tâm.
Tâm hơi đứng lại nhìn tôi. Có lẽ nó định kiếm lời an ủi vì tôi thấy nó ngập
ngừng mãi mới nói:
- Tôi thấy “bồ” … phân tích ra thì được chứ đâu có xấu – Có nhiều người
chẳng được gì cả …
Tôi ngắt lời:
- Nhưng nhìn chung thì không được gì hết phải không.
- Tầm bậy.
Tâm thốt một câu vô nghĩa rồi im bặt – Mỗi đứa theo đuổi một ý nghĩ
riêng.
Lúc tôi về đến nhà trời tạnh hẳn. Đèn đường vừa đỏ - Bên trong nhà có
tiếng cười nói xôn xao. Tôi dừng lại ở hàng hiên giủ áo mưa. Thúy chạy ra
khèo tôi:
- Có khách chị Mỵ ơi.
- Ba má ăn cơm chưa.
- Ăn rồi, ăn sớm lắm. Bửa nay có trứng, phần chị trên gác đó.
Tôi lách mình ra cửa sau đi thẳng lên gác để tránh phải chào và nói chuyện
với khách của ba má.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.