GỢN SÓNG - Trang 28

- Lãm dắt chị xuống cầu thang nghe.
Khung cảnh đầm ấm của gia đình làm tôi an ủi được phần nào. Thấy tôi,
má tôi hỏi:
- Ăn bánh chưa con? Lãm đưa bánh cho chị chưa ?
Lãm không dám trả lời đưa mắt nhìn tôi. Tôi vội đáp:
- Con mới ăn cơm no, con cho Lãm rồi.
- Chết thật, em ăn no rồi ăn thế đau bụng làm sao. Lãm hư nhé.
- Không, con cho Lãm đó má.
Ba tôi dừng đọc báo, gỡ kiếng nói:
- Bánh của hai ông bà thân sinh cậu bạn con Liên đó.
Má tôi tiếp lời:
- Ông bà ấy tới coi mắt con Liên đó.
Liên la lên, chạy đi:
- Má kỳ quá à.
Má tôi cười:
- Mầy mới thật là quá quắc.
Tuy là vậy, nhưng trên gương mặt song thân tôi đều hằn lên nỗi vui vẻ và
mừng rỡ. Con cái ở nhà thì đông, được đứa nào sớm đỡ lo đứa nấy, nhất là
con gái. Con gái mới lớn để trong nhà như hũ mắm treo trên sợi chỉ. Hễ đứt
xuống là vỡ nát bay mùi lên, nên phải giữ gìn luôn luôn, từ cái tướng đi,
tướng đứng, nữ công nữ hạnh. Dạy dỗ con gái là công khó của mẹ. Ấy mà
hễ bước đi là đi luôn. Nhưng được thấy nó đi thì cũng mừng. Đó là ý kiến
của má khi nói chuyện với mấy bà bạn già.
“Tôi là một lọ mắm ế, sẽ ế” Tôi chua chát nghĩ ngợi và lấy làm ngạc nhiên
sao bỗng dưng chỉ một buổi chiều đủ để tôi đổi khác – Đó là điều tốt hay
điều xấu. Tôi không biết, nhưng chắc chắn không vui bởi lòng trĩu nặng
như nung đúc bởi những viên gạch lạnh ngắt rong rêu.
- Năm nay cái Mỵ thi rồi đó nhỉ. Còn mấy tháng nữa?
Tôi giật mình trả lời như một cái máy:
- Dạ khoảng hơn 6 tháng nữa.
Ba tôi chép miệng:
- Cứ qua Tết là thấy thi cử đến nơi rồi. Cái học này mà không thay đổi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.