GỢN SÓNG - Trang 56

đường. Lòng tôi chứa chan những tình cảm lạ. Song tại sao ngày biến
chuyển của tâm hồn chỉ đem lại cho tôi những kết quả ê chề. Tôi xòe bàn
tay mặt. Mấy nhánh chỉ chạy loăn quăn trên bàn tay gầy. Một đứa bạn biết
coi chỉ tay đã nói với tôi là cuộc đời sẽ gặp nhiều hờn tủi và bất như ý –
Hay thất bại trên đường đời – mặc dù có tài năng.
Thưở ấy tôi đã cười bà thầy bói học trò. Nhưng bây giờ tôi tin đó như là số
mệnh, số mệnh của con người tôi kém may mắn. Bởi cái đường chỉ may
mắn đã bị cái hình thức cắt nát đi rồi.
Tôi miên man nghĩ ngợi – Ngày nào cũng vậy. Nội tính nghĩ nhảm đủ
chiếm mất thời gian và làm quên bài vở.
- Mỵ ơi, Mỵ.
Tôi đã thấy loáng thoáng bóng Tâm ở đầu ngõ. Con nhỏ này chuyên môn
đến vào buổi trưa. Tôi nhìn đồng hồ bàn học. Đã ba giờ rưỡi rồi. Tôi lại
nhìn chồng sách vở, nửa tiếc thời gian, nửa muốn nằm vùi ra nghĩ ngơi suốt
buổi:
- Làm gì vậy Mỵ. Nghe ta kêu mà làm thinh.
Tôi cười nhẹ:
- Thì Mỵ chờ Tâm lên đây nè. Thế nào, đi Huế về vui không?
Gãi đúng chỗ, Tâm sà xuống ghế kể liên miên. Từ giòng sông An Cựu bên
đục bên trong đến bến Ngự, sông Hương, Gia Hội, Nội thành, Tràng Tiền,
Kim Long, Vỹ Dạ.
Tôi nghe mà như đã đi hết một vòng xứ Huế với đủ các món ăn Thần kinh
ngon lành.
Tâm dụ tôi:
- Thi xong, đi Huế chơi đi, tao có bà bác ở ngoài đó. Ra đó, có xe đi khắp
hết, vui lắm.
Tôi nhớ đến bài vở nên buồn rất nhanh:
- Chắc kỳ này rớt quá. Nản ghê Tâm ơi. Thi rớt học lại dễ sợ thiệt.
Tâm an ủi:
- Thôi, rán lên đi Mỵ. Tao biết là tụi mình còn có những bí ẩn ở nội tâm, từ
đó có thể buồn hay vui, chán nản hay hăng hái. Nhưng Mỵ phải cố gắng
chớ Mỵ thấy không. Anh ấy mất, mình buồn chết được, thế mà cũng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.