GỢN SÓNG - Trang 57

ráng sức chớ chẳng nhẽ bỏ cả tương lai à.
- Tương lai …
Tôi lập lại rồi hỏi Tâm:
- Mầy lấy hồ sơ thi vô Sư phạm cho Mỵ chưa? Tháng nào thi và thi môn
gì? Lo ghê.
Tâm giật mình; la nhỏ trong miệng:
- Chết, tí nữa thì quên. Xui quá, năm nay, để hạn chế sinh viên, chỉ có mấy
người thi đậu kỳ nhất mới được thi thôi. Vì ngày thi có trước kỳ hai Tú Tài
mà.
Tôi hỏi dồn dập:
- Họ có cho bổ túc hồ sơ sau không?
- Không Mỵ ơi, Tâm có hỏi, họ trả lời hồ sơ bắt buộc phải có bản sao và
bản chính Tú Tài.
Tôi ngồi lặng người. Thế là bao hy vọng cuối lại một lần nữa tan theo mây
khói. Ba má tôi sẽ buồn đến thế nào. Cả nhà tôi hy vọng vào số tiền học
bổng hàng tháng để tôi có thể theo đuổi hết bậc Đại học, sớm kiếm tiền
giúp đỡ cha mẹ và tương lai sáng sủa hơn một cô ký quèn. Thế nhưng …
tôi lắc đầu muốn khóc.
Tâm nhìn tôi thương hại:
- Hay là Mỵ đậu xong vô Sàigòn học đi.
Tôi bật cười lên chua chát:
- Sàigòn. Nếu mình mà có phương tiện vô Sàigòn thì còn lo lắng gì cho mệt
hở Tâm? Sao số mình lận đận thế không biết hở Tâm?
Tâm về rồi. Tôi vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, nguyên vẹn nỗi buồn. Có nên báo
tin cho ba má tôi biết không đây. Tôi sợ phải nhìn thấy sự thất vọng âm
thầm trong mắt song thân.
Bây giờ tôi mới thấy mệt mỏi lạ lùng. Bao nhiêu sức lực, tiềm năng tan
biến trong phút chốc. Hối hận lẫn xót xa và chán nản đẩy đưa tâm hồn tôi
đến trạng thái tuyệt vọng, tôi hững hờ cầm quyển vở không đọc được một
chữ nào.
- Má nói đem ly sinh tố lên cho chị uống, chị Mỵ nè.
Lãm rón rén bê ly nước màu vàng tươi, thơm mát. Cổ họng tôi khô đắng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.