GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 204

sát lúng túng dẫn bố mẹ tôi vào phòng để xác.

Hai cánh cửa chữ nhật mở ra rồi bố mẹ biến mất vào bên trong. Tôi đứng

ở hành lang nhìn theo. Tôi sợ hãi, không hiểu sao họ lại có dũng khí bước
vào phòng nhìn chị.

Tôi nghe loáng thoáng tiếng cảnh sát và bác sĩ nói chuyện với nhau. Họ

không để ý thấy tôi đang đứng trong góc khuất nơi cầu thang.

Thu nhặt lại những phần cơ thể bị tách rời vất vả thật…
Viên cảnh sát đã nói thế. Giày của tôi chà lên sàn tạo ra một âm thanh

chát chúa. Viên cảnh sát quay lại nhìn thấy tôi, vẻ mặt như muốn nói “Thôi
chết” và im bặt.

Họ đã phải thu nhặt lại cơ thể chị tôi. Tôi đứng bất động suy nghĩ về ý

của câu nói đó.

Ngay khi bố mẹ bước ra từ phòng chứa xác, tôi hỏi tình trạng chị như thế

nào nhưng họ chẳng còn nghe được lời tôi. Trước đấy bố mẹ đã rơi nước
mắt liên tục nhưng sau khi vào gặp chị họ không còn khóc nữa. Thay vào
đó, họ chẳng nhìn mặt ai, cúi gằm im lặng. Giống như đã để quên cảm xúc
trong căn phòng đó rồi. Da mặt bố mẹ tôi vàng ệch, cơ mặt không hề
chuyển động hệt đang đeo mặt nạ.

Về thi thể của chị tôi, cảnh sát nhất quyết không hé ra thông tin gì. Đối

với tất cả mọi người, nó đã được đưa vào một cái hòm đen. Có lẽ vì thế mà
tin tức từng rất rầm rộ hồi thi thể được phát hiện rồi cũng lắng xuống. Đến
bây giờ đã là bảy tuần sau khi chị tôi bị sát hại, cảnh sát và giới truyền
thông không còn đến nhà tôi nữa.

Chị tôi lớn hơn tôi hai tuổi, khi bị giết vừa tròn hai mươi. Vì chỉ có hai

chị em nên tôi luôn nhìn gương chị để sống.

Khi tôi học lớp Năm, chị đã mặc bộ đồng phục cấp hai lạ lẫm. Năm tôi

lên lớp Tám, chị đã là nữ sinh cấp ba, chuyện về một thế giới tôi không hề
hay biết. Tôi nhìn thấy cuộc sống của mình hai năm sau từ chị. Nghĩ như
thế, đối với tôi chị giống như một con tàu dẫn đường tới những vùng biển
tối tăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.