GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 220

“Đó là người thế nào?”
Itsuki nhìn tôi chăm chú một lát rồi nhún vai.
“Một đứa bình thường thôi…”
Tôi thấy phân vân. Tôi có nên đuổi theo cậu ta không? Nhưng bên cạnh

tôi còn có Itsuki. Rồi cả cô học sinh Morino kia nữa. Tôi sẽ không thể hỏi
cậu ta về cuộn băng ghi âm giọng nói của chị tôi.

Tôi quyết định không đuổi theo nữa.
“Có chuyện gì thế ạ…?”
Tôi lắc đầu. Chúng tôi cất bước về hướng nhà ga mà hai người kia vừa

đi. Bóng họ đã khuất khỏi tầm mắt.

Ánh đèn bên trong bảng hiệu và máy bán nước tự động hướng ra đường

sáng lên. Khi chúng tôi đi bộ trên đường thì mặt trời đã lặn, bóng tối lạnh
lẽo của mùa đông dần đậm đặc, chỉ có ánh sáng đó là rõ ràng.

Tôi vừa đi vừa nói chuyện với Itsuki về tình hình gần đây của chúng tôi.

Dù vậy nhưng tôi chỉ toàn nói về việc ôn thi đại học, như thể chẳng có gì
bận tâm. Còn cậu ấy thì kể về những chuyện thú vị ở trường học, kiểu đã
cùng bạn bè chơi những trò gì hay đi những đâu… Dù là mấy chuyện vô
thưởng vô phạt của một cậu học sinh mười bảy tuổi nhưng cũng đủ giúp
khuây khỏa trái tim đông cứng của tôi. Có thể Itsuki đã nhận ra điều gì đó
và nói chuyện để làm tôi vui.

Những chiếc xe ô tô bật đèn pha mải miết chạy tới lui trên đường, chiếu

sáng chúng tôi rồi lướt qua.

“Mình vào chỗ kia nói chuyện đi!”
Tới trước cửa ga, Itsuki chỉ tay vào tấm bảng hiệu của một nhà hàng gia

đình. Nhìn qua cửa sổ tôi thấy bên trong quán có vẻ ấm cúng với ánh đèn
trắng.

Quán ăn tràn ngập tiếng chuyện trò vui vẻ của những người đến ăn tối.

Cô bồi bàn dẫn chúng tôi tới một bàn phía bên trong. Trên các tấm ngăn và
tường có gắn đồ trang trí màu bạc, ánh đèn chiếu vào làm chúng sáng lấp
lánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.