GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 238

4

Đêm đã về khuya, tôi thức dậy và mặc áo khoác vào.

Tôi cầm lấy con thỏ búp bê trang trí giá sách. Đó là món đồ chơi quý giá

của tôi từ hồi bé. Tôi vuốt ve đầu nó, cảm nhận sự mềm mại lướt trên da.
Trong căn phòng này, có những đồ vật quan trọng với tôi từ khi còn nhỏ.
Tôi nói lời tạm biệt chúng. Tôi đặt con thỏ lại giá sách, bỏ thỏi son của chị
vào túi áo khoác. Để nhắc nhở quyết tâm của mình, tôi chọn mang nó theo.

Tôi cầm đèn pin, lặng lẽ ra khỏi nhà để bố mẹ không phát hiện. Nếu bị

gọi lại tôi sẽ không thể đến tòa nhà hoang đó. Tuy nhiên chẳng có ai lên
tiếng ngăn tôi lại cả.

Tòa nhà hoang nơi thi thể chị gái tôi được phát hiện nằm cách nhà tôi

chừng hai mươi phút đạp xe. Trên con đường quốc lộ không có lấy một ánh
đèn. Xung quanh tối om, chỉ có duy nhất ánh sáng từ đèn chiếc xe đạp màu
đỏ tôi đang đi.

Đó là chiếc xe chị em tôi dùng chung. Chắc vì bị đâm vào đâu đó nên giỏ

xe hơi méo. Tôi nhớ mình chưa từng đâm xe nên có thể người gây ra là chị
tôi. Chiếc xe đạp màu đỏ làm tôi nhớ đến truyện cổ tích “Cô bé quàng khăn
đỏ”. Tôi giống như cô bé trong truyện, nhưng dù biết có chó sói ở đó tôi
vẫn đến nhà bà.

Bầu trời đêm còn sáng hơn khung cảnh xung quanh, nhờ thế mà tôi thấy

rõ được đường chân trời. Tôi đạp xe trên con đường nhựa lên núi, giữa
chừng gặp một lối rẽ rải sỏi. Tôi dừng xe ở đó. Có một tấm lưới sắt căng
ngang con đường sỏi, tôi lấy đèn pin rọi thấy tấm biển “Cấm vào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.