GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 251

nhức.

Tôi muốn nghe tiếng chị. Ngồi trên bàn mổ, tôi nhìn xuống chân Itsuki.

Nơi đó có cái đài đã ngừng phát băng.

Tôi lệnh cho những ngón tay lạnh buốt đang nắm lấy cạnh bàn mổ cử

động. Nhưng chúng tê liệt, không có chút lực nào.

“Mày đến đây để cứu cô ta…?”
Cậu thiếu niên hỏi. Tiếng cậu ta phá vỡ yên lặng, nhưng càng làm tăng

thêm sự căng thẳng.

Tôi ra lệnh cho cơ thể mình di chuyển một lần nữa nhưng ngón tay và

chân tôi đều không nghe lời. Tim tôi đập dồn dập nhưng toàn thân như đã
bị gây mê.

Tôi nhắm mắt, hít sâu và cầu nguyện.
Hãy di chuyển đi, tôi cầu xin đấy. Hãy đưa tôi đến chỗ cái đài…
Ngón tay tôi run lên như co giật.
“Tôi đã quấy rầy gì à?” Giọng Itsuki.
Nếu ngón tay tôi có thể cử động thì cánh tay và chân cũng sẽ được đánh

thức như một phản ứng dây chuyền. Tuy nhiên các cơ bắp của tôi căng
cứng, có thể cử động nhưng không có lực. Dù vậy tôi vẫn chống được tay
vào mặt bàn mổ dính đầy máu đen rồi tụt xuống đất. Khi rời khỏi cái bàn
nơi chị đã chết, tôi cảm thấy mình không còn sống nữa.

Chân tôi run rẩy không thể đứng thẳng. Tôi bò trên sàn, hai tay nâng toàn

thân, chân lết theo sau. Bụi bẩn trên sàn bám đầy người tôi. Tôi bò vòng
quanh bàn mổ đến chỗ cái đài dưới chân Itsuki.

Itsuki và cậu thiếu niên vẫn nói chuyện với nhau nhưng tôi chẳng thể

nghe được gì. Tôi bò dưới đất như một con sâu, trong đầu chỉ có cuộn
băng.

Một mảnh bê tông sắc nhọn rơi trên sàn đâm vào cánh tay đang đỡ toàn

bộ cơ thể nhưng tôi không để ý. Cậu thiếu niên kia đã nói chết là “mất đi”.
Cậu ta cũng nói tôi đã rời bỏ tất cả để chọn cái chết. Nhưng tôi vẫn chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.