GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 65

Tôi nhìn về phía trước. Không có công trình nào chắn đường cả. Thực ra

còn có một cụ già từ tốn đạp xe lướt qua chúng tôi.

“Chắc phải bỏ vụ đến hiệu sách thôi. Trước đây vẫn đi qua được vậy

mà…”

Tôi hỏi nàng lý do nhưng nàng chỉ lắc đầu buồn bã. Rồi nàng bắt đầu

quay ngược về lối cũ.

Morino có xu hướng làm theo ý mình bất kể người khác nghĩ gì. Nàng

không hòa nhập với đám bạn cùng lớp, chẳng để ý lời nói của ai. Hầu như
lúc nào nàng cũng chỉ một mình và sống không bộc lộ cảm xúc. Vậy nên
tôi nghĩ chuyện khiến nàng tỏ ra buồn bã và thua cuộc đến vậy hẳn phải là
chuyện lớn.

Tôi nhìn lại con đường một lần nữa. Hai bên đường là những dãy nhà.

Tôi thấy ở cổng một ngôi nhà ngay trước mặt có một cái chuồng chó còn
khá mới. Tôi nghe thấy tiếng con chó thở khe khẽ, rồi mải tìm kiếm những
âm thanh khác. Ban đầu tôi không hề nghĩ tới con chó. Phải mất một lúc tôi
mới nhận ra.

Trong lúc đó Morino đã rảo bước quay về được chừng hai mươi mét. Tôi

đuổi theo nhưng nàng lại một lần nữa dừng lại, giơ một tay sang ngang
cảnh báo tôi.

“Nguy hiểm! Không đi tiếp nữa!”
Nàng vẫn nhìn về phía trước, cắn môi.
“Chúng ta bị bao vây rồi.” Nàng rên lên đầy căng thẳng.
Phía trước có một cô bé dẫn theo một con chó to. Đó là một con chó săn

lông vàng dày mượt. Người nắm sợi dây buộc cổ nó là một cô bé mảnh
khảnh thấp bé tầm tuổi lớp Ba. Tóc cô bé dài ngang vai, lắc lư theo nhịp
chân bước.

Khi họ đi ngang qua, ánh mắt tôi và con chó chạm nhau. Trong đôi mắt

nâng lên rồi hạ xuống mỗi lần bước đi của nó, tôi thấy bóng mình phản
chiếu. Đó là một đôi mắt đen sâu thắm và khôn ngoan. Tôi nhìn đăm đăm
đôi mắt ấy, như thể bị nó hút vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.