GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 12

hơn trước. Minh vẫn luôn là chàng trai chu đáo và ân cần như vậy.

“Hey! Ki. Chị có muốn anh dạy đàn cho không?”
Tôi ôm một đống sách vở đặt lên bàn, thở không ra hơi. “Nhóc làm bài

cho chị để chị học đàn. Mà lớp mười hai rồi, không lo học hành đi!”

Ju vác cây đàn guitar ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, ngó lơ. “Chị lo cho anh

à?”

“Bộ nghĩ chị rảnh à? Bày đặt không biết chơi guitar, giờ lại đòi dạy

guitar cho chị á?”

Ju cười khì khì, nó gãi đầu. “Chị thù dai thế.”
Tôi bĩu môi, sau rồi cũng đề nghị. “Nghe bài nào vui vui đi!”
Thế là nó đánh bài “Take me to your heart”.
Có một điều mà tôi phải công nhận, là nó đánh đàn cực “đỉnh”. Phong

thái rất chuyên nghiệp và trông khá chững chạc, khác hẳn với vẻ mặt lúc nó
nhởn nhơ trêu chọc tôi. Tôi trầm ngâm nghe tiếng đàn mềm mượt. Cho đến
khi nó nổi hứng dùng cả năm ngón tay phá những nốt nhạc. Tôi la lên.
“Một ngày mà nhóc không khiến chị giật mình thì không chịu được hả?”

Nó ỉu xìu. “Tại anh bị chuột rút chứ bộ.”
“Thật không?” Tôi hoài nghi. “Thật!” Nó gật đầu.
“Thế khỏi chưa?”
Nó cười như không, nheo mắt nhìn tôi. “Thế lúc chị nghe tiếng đàn

guitar, chị nghĩ tới điều gì?”

Tôi thẳng thừng. “Kem.”
Không biết cái từ “kem” của tôi có ý nghĩa như thế nào với nó, mà khi

nghe câu ấy, nó kêu lên. “Ui da! Tuyệt!” Xong cùng với cây đàn, nó chạy
tót vào nhà.

Ju là vậy đấy. Tính khí thì thất thường khó đoán. Nhưng cũng không thể

phủ nhận rằng, có nó là hàng xóm, không khí đúng là vui vẻ hẳn lên.

Tôi và Ju vẫn đều đặn đến lớp guitar mỗi tuần một lần vào chiều thứ bảy.

Nói một cách chính xác hơn thì tôi như có một cái đuôi. Cứ tầm năm giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.