Tôi đắn đo nhìn đồng hồ, sau lại nghĩ tới vẻ mặt nhăn nhó của Ju. Nhưng
rồi, tôi cũng khẽ gật đầu. Minh đang có chuyện buồn và cậu ấy cần ai đó để
nói chuyện.
Nhắn tin cho Ju xong, tôi và Minh rời lớp học guitar. Suốt quãng đường
dài, Minh vẫn im lặng. Tôi ngồi sau xe với những ý nghĩ mơ hồ. Nhưng rồi
không quen với không khí im lặng, tôi cũng cố mở lời: “Hà Nội hôm nay
đông hơn mọi ngày đúng không Minh?”
Minh cười. “Ừ! Hôm nay là thứ bảy. Lần trước thì Ki hỏi ‘Hà Nội hôm
nay bình lặng hơn mọi ngày’. Có lẽ bây giờ Hà Nội đông hơn thật.”
Tôi im lặng không đáp, vô thức nhớ lại quãng thời gian trước. Tôi và
Minh thi thoảng vẫn dạo quanh phố bằng xe đạp. Ngày ấy, cảm giác đường
phố không nhộn nhịp và ồn như thế này. Chẳng biết cảnh vật khác, hay
lòng người đổi thay để đến khi nhìn mọi thứ xung quanh, bàng hoàng nhận
ra, nó cũng không còn như trước nữa.
Tôi ngập ngừng hỏi. “Minh có chuyện gì không vui đúng không?”
Minh im lặng. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió nhè nhè bên tai, Hà Nội
hôm nay ồn ào và nhiều gió.
“Minh có thích một cô gái. Ki ạ.”
Gió vẫn vậy, cứ vi vu bên tai. Những lời Minh nói át cả tiếng gió, cả
tiếng con tim tôi đang rộn ràng. Vui hay là buồn đây?
“Đó là người mà Minh vẫn dõi theo, vẫn cứ dặn lòng mình đừng yêu
nữa, nhưng thực sự thì không thể dừng được. Làm sao bây giờ, Ki?”
Cảm giác thế nào khi bạn trai cũ hỏi chuyện tình cảm với một cô gái
khác?... Không! Tôi chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy mọi thứ trở nên nhòe
nhoẹt. Minh đã yêu ai đó, và đó là cô gái may mắn. Tôi chắc chắn là vậy.
Nén giọng, tôi nghẹn ngào. “Vậy thì Minh cứ yêu thôi.”
“Nhưng cô gái đó không yêu Minh. Ki à!” “Sao Minh biết?” Tôi hỏi.
“Minh cảm nhận.”
“Vậy chẳng có gì là chắc chắn cả. Hãy nói cho cô ấy biết!”
Rồi tôi hô thật to. “Chai yooo.”