GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 21

Tôi cười như không. “Em nhầm người rồi. Chị ở nhà đầu tiên, không ở

cạnh nhà Ju bạn em.”

“Ủa! Em nhầm sao được. Cả xóm trọ này có mỗi mình chị có xe đạp

không giỏ thôi. Anh Ju dặn em như thế.”

Tôi tím hết cả mặt mũi. Rồi cũng cười cười. “Thế em là…”
“Em là Mai Anh. Học kém anh Ju một lớp. Em… em… em đến đây để

tìm anh Ju.”

“Có chuyện gì vậy em?”
Nhìn vẻ mặt có điều quá quan tâm của tôi, con bé thẹn thùng. “Em muốn

theo đuổi anh ấy.”

Tôi choáng! Đúng là rất đậm chất teen. “À! Thế này em, giờ chị đi làm

thêm. Có gì muốn nhắn với Ju thì lúc nào gặp, chị nhắn nhóc ấy cho Mai
Anh nhé.”

Con bé hồn nhiên đáp. “Vâng! Chị bảo anh ấy nhắn tin trả lời em nhé!”
Tiếng xích xe đạp lạch cạch xen lẫn với nỗi bực tức của tôi. Rõ là cái tên

nhóc hàng xóm lắm chuyện. Chuyện tình cảm của nó lại còn lôi cả tôi vào.
Thi thố đến nơi rồi, còn bày đặt yêu với đương. Rõ là lắm chuyện.

Mùa hè, với những cơn mưa rào bất chợt khiến tôi không khỏi bực mình.

Rõ ràng lúc trước trời vẫn nắng trong, thế mà chẳng mấy chốc đổ mưa ngay
được. Đã thế, công việc ở tiệm bánh hôm nay cũng không mấy suôn sẻ, đi
làm về lại gặp ngay cơn mưa rào bất chợt. Rõ là đen thui.

Phi chiếc xe về nhà, tôi ướt như chuột lột. Vội vàng mở cổng, chẳng biết

Ju về khi nào, thấy tôi nó cầm một chiếc ô to sụ ra, hốt hoảng. “Ủa! Chị đi
làm mà quên áo mưa sao không gọi anh?”

Tôi nhìn thấy cái vẻ mặt gần như mất tích cả tháng trời của nó, cáu.

“Cũng còn nhớ chị là ai cơ à?”

Ju một tay dắt xe cho tôi, một tay cầm ô, nó thản nhiên đáp: “Thì cứ nhớ

là có một người hàng xóm chiều cao đến vai anh là được.”

Tôi cau mày nhìn nó. “Ướt thì cũng ướt rồi. Che ô làm gì nữa. Mau vào

học đi. Học xong thì lo nhắn tin cho Mai Anh. Sao việc gì cũng đến tay chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.