GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 85

Hạ muộn

T

rở về chốn cũ. Tôi bước xuống xe, nhận lấy va li từ tay anh tài xế taxi

rồi gật đầu cảm ơn.

Gió heo may vờn nhẹ mấy khóm cúc dại ven đường, hàng dừa cao vút

khẽ đung đưa, cất tiếng xào xạc nghe thân thương lạ kỳ. Con đường làng
vốn đầy cát trắng năm xưa nay đã được trải nhựa dài thẳng tắp, vài hòn đá
cuội vụn vặt kêu lạo xạo dưới bánh xe của chiếc va li kéo. Chút nắng chớm
hạ cuối ngày len lỏi qua từng kẽ tay, chiếu thẳng vào mắt người đi đường,
tạo thành những vòng tròn ảo giác mơ hồ. Tôi nheo mắt nhìn những ngôi
nhà khang trang dọc hai bên đường dần khuất sau hàng cây, dựa theo trí
nhớ quẹo qua tay phải, hướng bờ sông mà đi. Mười năm rồi, mọi thứ đã
không còn vẹn nguyên trong ký ức…

Tôi sinh ra tại một làng quê nghèo ven sông, cả dòng họ mấy đời từ ông

tằng ông tổ đều từ đây mà dựng nghiệp xây nhà. Trải qua bao thăng trầm,
từ những lúc xa xưa lạc hậu, đến khi mảnh đất này chịu sự giày xéo của
bom đạn chiến tranh, rồi chuyển mình trở thành thị trấn như hiện nay,
chẳng ai còn nhớ rõ nữa. Cái làng nhỏ này ngày xưa vốn chia thành “hai
phe”, chỗ gần chợ ồn ào náo nhiệt được gọi là “phố Chợ”, còn như nhà tôi
sát ven sông thì được dân xóm trên khinh thường gọi là “xóm Hục”. Trẻ
con cũng vì thế mà tị nạnh, ganh ghét lẫn nhau, hầu như chia lãnh thổ mà
chơi cùng.

Mỗi độ hè về, khi lũ trẻ được tự do “vứt” hết sách vở và ngang nhiên đi

chơi, không sợ mấy lời càm ràm của người lớn nữa, cũng là lúc xóm Hục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.