GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 437

Em tưởng rằng, em sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa. Sẽ không còn

nhớ tới tất cả những điều có liên quan đến anh. Em tưởng rằng em có thể
dùng cách đi Mỹ để quên hẳn anh đi. Anh cũng biết rồi đấy, John là một
người tài giỏi hơn rất nhiều những người cùng trang lứa. Em đã đồng ý với
anh ấy, sẽ yêu thương anh ấy.

Em cũng sẽ cố gắng nghiêm túc và hết mình để yêu anh ấy.

John vui mừng đến mức gặp ai cũng kể em là bạn gái của anh ấy. Anh

ấy dẫn em về nhà, vui chơi cùng bạn bè anh ấy. Anh ấy đã cố gắng hết sức
để cho em được hạnh phúc, mang lại cho em tất cả những gì em muốn. Tất
cả những điều đó, là mơ ước và sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu cô gái.

Ba tháng, trong dòng sông dài của năm tháng, nó ngắn ngủi như

khoảnh khắc sớm nở tối tàn vậy, nhưng em lại cảm thấy nó dài như không
có ranh giới giaữ ngày và đêm, dài đến mức không biết thế nào cả.

Dục, hôm đó ở cửa kiểm tra an ninh của sân bay, trong cái ngoái đầu

nhìn lại, em cứ tưởng rằng anh sẽ đến, anh sẽ mồ hôi đầm đìa àm chạy đến,
giống như những cảnh trong phim vậy. Khi sắp bước qua cửa kiểm tra an
ninh, nếu em nhìn thấy từ xa ánh mắt vội vàng của anh, em sẽ thay đổi thái
độ, sẽ bỏ mặc tất cả, sẽ quay đầu lại và đi về phía anh…

Nhưng anh đã không đến.

Dục, anh đã không đến. Sự nỗ lực và kiên trì trong sáu năm, vì tình

yêu mà từ bỏ tất cả đều biến thành mây khói. Tan tành theo mây khói.
Dường như chúng ta chưa từng yêu thương nhau, không có niềm vui, thậm
chí là bị gió cuốn đi một cách sầu đau, hoảng sợ, mang đến một nơi rất xa
mà mình không thể biết. Nơi xa là cái gì, em không biết nữa. Em chỉ biết,
thế giới trước mắt là một màu đen tối bất tận.

Toàn thân không còn sức lực, giống như bị liệt vậy. Quay người đi về

phía đỗ xe, nước mắt bỗng dân tràn lên, đó là lòng khóc đau lòng nhất, là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.