GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 446

Cô cố gắng kiềm chế sự run rẩy và lạnh toát trên cơ thể mình, cố gắng

kiềm chế sự tuyệt vọng và đau khổ trong lòng, cố gắng an ủi chính mình
rằng trên thế giới này không phải rời xa nhau thì sẽ suy sụp và chết đi,
không ai có thể thay thế được cho ai.

Sau đó cô từ từ quay người, lùi lại phía cửa. Cô không biết là mặt

mình đã tràn đầy nước mắt. Cô sợ hãi bịt chặt miệng, khóc không thành
tiếng, lồng ngực thở gấp gáp, không cẩn thận đã đụng vào khung cửa, đầu
bị cộc kêu lên một tiếng rất to, nhưng cô không cảm thấy đau…

“Thẩm Anh Xuân!” Sau lưng có tiếng gọi phát ra, vang lên trong hành

lang trống trải.

Trái tim Thẩm Anh Xuân phủ đầy sát khí tuyệt vọng. Cô tưởng rằng,

cô sẽ như một con gấu mất hết lý trí, oai nghiêm không thể xâm phạm. Còn
trên thực tế, cô đứng ở đó, yên lặng như một thực vật. Trong chớp mắt,
những nếp nhăn già nua đã nhanh chóng phủ đầy khuôn mặt, phải già đến
mấy trăm tuổi. Cô dừng bước, vẫn mỉm cười, nghiêng nước nghiêng thành,
toàn thân toát ra ánh sáng rực rỡ. Đây là cách của cô, cái cách mà không
bao giờ giống người khác.

Vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt kinh ngạc của Hứa An Ly, buông rời tay

trong sự hoảng loạn…

Thẩm Anh Xuân hối hận vì sự sốc nổi của mình mà mất đi người đàn

ông ấy, vì khoảng cách xa xôi mà không ngừng nhớ đến người đàn ông ấy.
Khi cô đứng trước mặt anh, anh lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, dường như
chưa từng quen nhau vậy.

Mặc dù trên gương mặt anh vẫn nở nụ cười, vẫn im lặng như trước

kia…

Anh đã không nhận ra cô nữa. Lúc anh nhìn thấy cô, chỉ là hơi ngây

người ra một chút, mỉm cười ấm áp và chuyển ánh mắt sang phía Hứa An

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.