GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 90

“Này, em nhớ anh quá rồi hay sao thế?” Thấy Thẩm Anh Xuân không

thèm quan tâm đến mình, Đường Lý Dục đưa tay ra nhẹ nhàng véo cằm của
cô.

Giật mình, Thẩm Anh Xuân quay đầu lại, cố gắng chớp chớp mắt,

cười miễn cưỡng. Đường Lý Dục cũng nhìn cô, ngạc nhiên đến giật mình!

“Có phải…” Đường Lý Dục nhìn thấy mí mắt của cô sưng đỏ. Khó

khăn lắm anh mới kìm hãm được điều đang định nói. Đường Lý Dục thay
đổi chủ đề: “Mấy hôm nay mệt thật đấy, nhìn em cứ như là già hơn mười
mấy tuổi ấy.”

Thẩm Anh Xuân vội vàng nhìn đi hướng khác. Cô không muốn để

Đường Lý Dục nhìn thấy nội tâm của mình. Bây giờ chưa phải là lúc mình
ra tay, thời cơ thích hợp nhất chưa tới. Vì thế, Thẩm Anh Xuân cố gắng
kiềm chế biểu hiện không vui trong lòng, vờ như không biết gì cả. Đóng
kịch kiểu này thật là mệt mỏi. Phải nói dối là tối hôm qua chỉ vì một
chuyện nhỏ nhặt mà đã cãi nhau với Dương Như Tuyết, cô ấm ức khóc cả
đêm đến mức mắt mới bị sưng đỏ lên.

Đáng lẽ ra, tâm trạng của Đường Lý Dục rất vui, viết bản thảo xong

một cách trôi chảy. Nhưng đến giờ phút này, anh nhận ra kiểu giải thích của
Thẩm Anh Xuân có vẻ hơi miễn cưỡng. Một thứ linh cảm mập mờ bỗng
biến thành cảm giác lo lắng, bất an như thể sắp có chuyện gì đó không hay
sắp xảy ra. Đây không phải là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy. Phải
có đến n lần rồi, mà n lần ấy, đều do những cuộc điện thoại gọi từ nước
ngoài về, cô mâu thuẫn với mẹ chỉ vì chuyện tình yêu. Mỗi lần như vậy,
Thẩm Anh Xuân đều kiên quyết làm theo những gì mà mình đã chọn.

Đến năm thứ tư, việc đi du học sau tốt nghiệp và chuyện tình yêu đều

đã lên kế hoạch. Vì tình yêu mà từ bỏ tương lai? Hay vì tương lai mà từ bỏ
tình yêu? Hầu hết mọi người không ngần ngại lựa chọn theo cách thứ hai.
Thẩm Anh Xuân liệu có là ngoại lệ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.